Như đã nói, nhà tôi có một cô nàng lên chơi, đó là đứa em họ từ miền nam ra. Đương nhiên do không thể tranh nằm giữa bố mẹ tôi, lại càng không thể ngủ cùng anh trai, vậy nên Trà ngủ cùng phòng với tôi vài hôm. Trong phòng tôi trang trí đầy ắp những bức ảnh của Minh, khiến cô bé nhìn vào cũng không tránh khỏi cảnh trầm trồ khen ngợi.Lúc tôi từ phòng tắm bước ra, cô nàng vui vẻ nắm tay tôi, hỏi - chị Linh, anh đấy là ai vậy Mắt nhìn vào bức ảnh Trà chỉ....à thì ra đó là bức tôi chụp trộm,lúc hắn đang nằm gục ngủ tại quán Tĩnh Lặng, phải nói rằng nếu đăng lên face chắc hút hồn không ít các nàng, tôi cười nhẹ chỉ tay về phía bên cạnh, đáp - hàng xóm Cô nhóc nghe vậy, như vớ được vàng hí hửng trầm trồ khen ngợi, nào thì đẹp trai.... vân vân, hay những câu đại loại như thế. Chắc tại nhìn quá nhiều tôi lại cảm thấy hắn cũng bình thường thôi mà, xời anh trai tôi cũng rất hảo soái đấy chứ... mà đứa em có chút giống anh cũng đẹp không kém mà nhờ.....:D hahaha đùa chút thôi, tâng bốc quá lại bị mọi người ném đá, đủ cho xây một căn nhà...nhận thì thật khổ tâm nha. Nhưng mà thật lạ cô nhóc lại không hề đả động đến chuyện như hắn có phải người yêu tôi hay không chẳng hạn, chẳng lẽ Trà không nghĩ chúng tôi là một cặp, chuyện đó khó tin lắm à. Tôi thật sự không sứng đôi vừa lứa với hắn sao???? Haizzz dà, cô nhóc này thật không có trí tưởng tượng phong phú gì cả... Hôm nay do vướng đứa em nên đành ở nhà đi ngủ sớm, cô nhóc đó kể cho tôi nghe không ít chuyện, nhưng toàn về các mối tình của nó.... Tôi thật không có hứng thú, nằm nghĩ về một câu chuyện tiểu thuyết bản thân tự biên tự diễn, thành ra ngủ lúc nào không hay Đến khi có vài ánh sáng len lói qua khung cửa sổ, tiếng chuông báo tức kêu không dứt, tôi mới mệt mỏi ngồi dậy, nhìn qua trái phải không thấy Trà đâu nữa.... hizzzz thật là cô nhóc đó quả nhiên không biết hưởng thụ, được nghỉ tại sao còn cố dậy sớm???? Khó hiểu. Đánh răng rửa mặt xong, còn thừa chút thời gian tôi ra hành lang hít thở chút không khí. Thì tự nhiên nhìn thấy xa xa,gần gần một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện qua lại những câu gì đó, mà cho dù có vểnh tai lên tôi cũng không thể nghe thấy. Lúc sau cô nàng kia bước đi, mặt bực tức hao hao giống người vừa đi đánh ghen không thành. Ồ đó chẳng phải là Trà sao??? Nhóc đó nói chuyện gì với Minh được nhỉ??? Thật thắc mắc Khi xuống ăn sáng, Trà không nói câu nào chỉ ủ rũ suy nghĩ điều gì đó..... Rõ là lạ mọi lần cho dù tôi có dán băng dính cũng khó bịt mồm nó cơ mà nhỉ, giờ nó câm như thế tôi lại thấy hơi hoang mang..... có khi nào bị ma cướp mất hồn phách chăng???? Chắc là không, quanh nhà tôi có mấy lá bùa có vẻ rất đáng tin cậy. Đến lúc đi học tôi gặn hỏi Minh xem sao,vậy mà cũng không được, hắn không chịu nói nửa lời. Vài ngày như thế tôi cũng quên béng đi mất. Lúc Trà từ biệt chúng tôi để trở về nhà, cũng là khoảng thời gian nghỉ tết. Thật là hiu quạnh, vừa mới chia tay một đứa nhí nhảnh xong, lại phải cáo từ một tên hàng xóm chuyên gia tru cấp đồ ăn miễn phí....một cái tết rõ chia li. Mỗi khi đến tết hắn phải trở về nhà lớn, nơi có bố hắn, mẹ kế và 2 đứa em cùng cha khác ông ngoại kia. Bố của Minh chuẩn luôn của một người biết kinh doanh, tính toán trước sau.... cái ngày mà hắn chuyển ra ngoài, bác ấy túm Minh lại cam kết hoá đơn rõ ràng, muốn chuyển ra ở riêng hắn phải về nhà vào những ngày tết..... như vậy mới được tru cấp tiền tháng đều đều. Dù sao bác ấy cũng là bố của hắn... mấy ngày tết cũng không phải vấn đề gian nan, chỉ cần không phải đụng chạm mặt nhau trong 365 ngày thì vậy vẫn coi là tạm ổn. =]]]* mọi người đừng tưởng xa cách ngàn dặm, nhà bố Minh cũng chỉ cách nhà bố mẹ tôi vài cây số thôi mà, gặp nhau có gì khó. Tết nào hai người chúng tôi chẳng lén đi chơi riêng..... Lúc Minh về đến nhà, hắn với mọi người ở đó cũng gần giống như người xa lạ, gặp chào vài câu khách sáo qua loa, đấy là với người lớn..... còn hai đứa con gái của người mẹ kế kia, coi hắn như thần thánh, ngưỡng mộ tung hô lên tận trời cao, mỗi khi hắn về hai cô nàng đó lại hớn hở chào hỏi, nhìn với ánh mắt thâm tình, cười không dứt, giọng nghe kinh hồn....ẻo la, chua hơn giấm nói với hắn - anh Minh mới về, sao anh về muộn thế, bọn em chờ anh mãi - em gọi người quét dọn phòng anh mỗi ngày, sạch không một chút hạt bụi nào còn sót lại, anh yên tâm nghỉ ngơi Mỗi lần như thế Minh chỉ đáp lại một câu lãng xẹt - con điên Vậy mà hai cô nàng ấy vẫn không tỏ ra mất hứng, hay thù ghét gì hắn. Nhớ không nhầm thì có lần tôi hỏi hắn về nhà vui không, hắn còn tả lại giọng giống y mấy cô nàng đấy cho tôi nghe, lần nào tôi cũng cười đau bụng..... thật là tổn hại sức khoẻ. Có vẻ như lần nào hắn cũng chỉ đáp lại hai từ đấy thôi thì phải,.... nếu không là bạn thân chí cốt của hắn, chắc tôi sẽ lầm tưởng * con điên * là hai từ cửa miệng của hắn.