I Miss You, Best Friend
Chương 26
Chủ nhật tuần này thật sự rất nhàm chán, hắn bị ép đến lớp ôn học sinh giỏi, khiến tôi nhàn rỗi không biết đi đến nơi đâu chơi, đành nằm ngủ cho thoả mãn một ngày nghỉ hiếm có. Vậy mà tự nhiên xuất hiện một vị khách vô duyên,phá hoại sở thích ngủ nướng tao nhã của tôi. Lúc khoảng 11 giờ trưa gì đó, có ai bấm chuông cửa reo điên loạn, định lờ đi giả điếc, âm thầm đuổi khách...... cơ mà lại gặp phải kì phùng địch thủ. Người khách đó dai dẳng nhẫn nại ấn chuông..... tính kiên nhẫn của tôi có hạn, đến phút cuối vẫn dơ cờ trắng đầu hàng......... mị chịu thua, khâm phục khẩu phục
Tôi uể oải nhắm một mắt mở một mắt, xuống mở cửa ( thật sự rõ mất mặt, tính hòa nhã mọi hôm của tôi dựng lên trước mắt người ngoài,đến giờ đã phí công vô ích, bay hết hình tượng rồi còn đâu.... hài dà, thật khổ tâm) may quen thuộc đường đi nước bước trong Căn nhà, nên chỉ ngã có vài lần...chưa thể nói là máu me be bét, nhưng cũng chẳng khấm khá hơn là mấy.
Ở bên ngoài, có một cô nàng mặc một chiếc váy xanh dương nhẹ nhàng, tóc màu đen truyền thống không chút màu mè pha lẫn, chân đi chiếc giầy búp bê đen, đội kèm chiếc mũ hồng nhạt khá dễ thương. Thấy bộ dạng của tôi, cô nàng ngỡ ngàng một chút, xong lấy lại vẻ tự nhiên, cười hiền nhẹ giọng hỏi tôi
- dạ má chị có ở nhà không ạ
Ồ.... hoá ra cô nàng ở miền nam mới ra, mà không biết có phải do mới ngủ dậy đầu óc còn hoảng loạn hay không???? Mà tôi lại trả lời rõ ngu
- ờ ờ....nhà chị không có má
Cô nhóc ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi lại tưởng mình nghe nhầm
- chị không có má sao ạ????
- ừ tôi thản nhiên trả lời. Thế mà mẹ tôi đứng phía sau lúc nào,tay cầm cái bàn sản đập một cái vào đầu tôi một phát rõ đau, bực mình quát to
- con không có má mà có thể nhìn được thế giới bên ngoài này à
Tôi bị đánh rất đau, dùng tay xoa đầu, không can tâm nói lại
- bao nhiêu năm qua mẹ không nói, ai mà biết được mẹ còn có cái tên khác là má
Cô nhóc kia nghe tôi nói xong, thì chỉ dùng tay che miệng cười. Mẹ thở dài bất lực không thèm giải thích thêm, đưa cô bé vào nhà, bỏ rơi con đẻ ở ngoài tự sinh tự diệt.
Khi vào nhà mới biết, hoá ra cô bé kia tên Trà, là họ hàng xa xuống chơi vài ngày, kém hơn tôi 1 tuổi.
Lúc ăn cơm xong anh trai tôi tay cầm cặp khoác lên vai, cười tươi nói với bố tôi
- ba cho con ít tiền tiêu vặt
Bố tôi vẫn là người hiền từ nhất nhà, không bao giờ hỏi những câu như, lấy tiền làm gì, mua gì....hay đại loại như thế, chỉ rút ví cho tẹt ga, bố tôi cười nhẹ nói
- chỉ xin tiền ba là giỏi, cầm tiền thích ăn gì thì ăn
Buổi tối tôi sang nhà Minh chơi, lúc này tên Nhật cũng đóng đô tại nhà hắn, thấy tôi vào cậu ta tay cầm miếng táo ăn dở, cười chào đón tôi
- yo.... lại đây ngồi ăn táo kẹp kem đi
Tôi nhíu mày, nghe nhầm không??? Cái gì kẹp kem cơ
- ăn vào liệu có ngộ đốc chết tức thời không, hay chỉ tào tháo đuổi thôi??
Nhật cười nói bổ sung
- ý tôi là bánh táo kẹp kem, hahaha chưa nói hết
Bỏ qua cậu ta, tôi ngó phải, nhìn trái...Thấy chỗ trống bên cạnh hắn, tôi bước đến ngồi xuống ghế, mỉm cười...môi mấp máy khoe thành quả hôm nay mới thu được, tôi cười nói
- hahaha giờ tôi mới biết ngoài cái tên mẹ điển hình kia, mẹ tôi còn có tên gọi khác là má
Minh đang uống ngụm nước suýt phun ra vào mặt tôi, may kiềm chế kịp, còn Hoàng Nhật thảm hơn... chuẩn lúc đang nuốt miếng bánh, nghe tôi nói cậu ta phát nghẹn, mặt đỏ tía tái....tội nghiệp, Minh mà không đưa cho cốc nước chắc lại sảy ra án mạng.họ Chưa hết hoang mang, tôi bình thản nói tiếp
- 17 năm qua,đến tận ngày hôm nay tôi mới biết, ba của anh trai tôi chính là bố của tôi
Lần này Nhật sốc, đơ toàn tập. Minh thì ho sặc sụa.
Làm tôi hoang mang nhìn họ khó hiểu, ơ tôi nói gì sai à......????
Một lúc sau họ lấy lại tinh thần. Minh nói
- 17 năm qua đến tận bây giờ tôi mới biết hôm nay là thứ tư và hình như cũng là thứ bốn thì phải
Nhật hiểu ý diễn kịch cùng, giả ngu nói
- ơ.... nào nào, từ từ thôi chứ, lúc thì thứ tư, lúc lại thứ bốn.... ai mà biết hôm nay thứ mấy, kì cục hà
Minh bật cười nhìn tôi, nói
- Linh à, cậu về hành tinh của mình đi....., lạc đàn lâu quá rồi đấy
- tôi có nói gì sai à???
Hắn chẳng biết làm gì hơn, ngoài hai tiếng thở dài,nói
- Cậu ăn gì mà ngu thế
- Cậu thông minh vì ăn cơm mình nấu, còn tôi ngu vì ăn cơm mẹ nấu.... rõ hư cấu
Hoàng Nhật cười, thật thà góp ý
- không phải do thức ăn đâu, Linh nhà ta tại do cảm nắng ngay từ lúc mới sinh ra, thế nên đầu óc thỉnh thoảng suy nghĩ hơn người một chút thôi, đừng để ý
Ngỡ ngàng vài giây, khi định hình được ý Nhật muốn nói rằng tôi ngu, lúc này mới dơ nắm đấm lên dọa nạt cậu ta
- Cậu Là đang cảm thấy đời nhạt nhẽo, muốn lên nghĩa trang tìm mảnh đất thay đổi không khí à, cần tôi giúp không
- à thôi, cuộc sống với tôi vẫn rất tươi đẹp, nhường cậu một vé lên đấy ngắm cảnh vậy
Tôi hừ nhẹ, không thèm để ý đến sự hiện diện của cậu ta nữa. Hờn....cả một ngày thật chẳng có điều gì tốt đẹp đến với tôi
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
8 chương
79 chương
26 chương
88 chương
10 chương
13 chương
27 chương