Không thể nào? Sao anh… Đầu óc tôi bắt đầu loạn. Không được! Không được, anh không thể tới! Nếu như anh bị thương, tôi sẽ ra sao đây? Nhân lúc bọn chúng không để ý, tôi liền xoay người qua và nhìn thấy anh đứng phía ngoài. Bởi ánh nắng chiều phảng phất ở phía sau lưng anh mà tôi chẳng thể nào thấy được biểu tình của anh khi đó. Tôi chưa kịp lên tiếng thì anh đã vọt tới, tên mập sớm bị đạp ngã. Tôi thật sự ngạc nhiên, anh trai rất mau tiến đến sau lưng tôi. Một tên thụp xuống đất ôm đầu gối run run, tên còn lại bị anh bẻ tay khiến cho không ngừng kêu tha. Tôi đã rất kinh ngạc, há hốc miệng. Anh trai…mà đánh nhau được? Nhìn chằm chằm vào nét mặt không thay đổi ấy, vẫn khôn thể nào tin được. Đại khái bởi vì những cảm giác mà anh đem lại luôn gợi cho tôi thấy anh có thể trạng kém. Cho nên ngay cả khi khung xương phát triển, người anh cao lớn như những người đồng trang lứa khác, tôi vẫn đinh ninh anh không thể nào có thân thủ lưu loát thế kia được. Tên đại ca kia thấy tình thế không tốt liền vơ một cây sắt cạnh đó, ý muốn đánh anh. “Anh, cẩn thận!” May mắn anh tránh người đúng lúc, một tay túm lấy cây sắt kia, dùng lực đẩy ngược lại phía hắn, làm cho hắn ngã nhào xuống đất. Hắn quỳ rạp xuống, khuôn mặt hung hăng lúc trước chỉ còn lưu lại vẻ sợ hãi run rẩy, thiếu chút nữa thì tè ra quần. “Sau này còn dám tìm em trai tôi gây sự, tôi tuyệt đối không tha cho mấy người!” Anh trai đứng đó, cúi xuống nhìn hắn, lạnh lùng nói. Nhìn dáng vẻ đẹp trai của anh lúc ấy, tôi vẫn là trợn mắt há mồm một lúc lâu. Giúp tôi nhặt lại sách vở đồ dùng cho vào túi, sau đó nắm tay tôi. “Không còn sớm nữa, về thôi. Không lại bị mắng.” Thế là tôi vô tri vô giác để anh kéo đi, ngồi sau xe đạp, ôm lấy eo anh, trở về nhà. “Anh, không phải anh đã về rồi sao? Tại sao còn quay lại?” “Không quay lại mà được sao?” Anh quát. “Mấy đứa lớn bắt nạt một đứa nhỏ, bọn chúng cũng thật không biết xấu hổ!” “…Thật may anh đánh được bọn họ. Nếu không bị đánh, bị thương chỗ nào đó, em biết nói gì với mẹ anh?” Tôi lại nghi hoặc. “Anh thật khỏe nha, trước từng học võ sao?” “Nào đã học võ? Học võ xong đi đánh nhau như em sao?” Không học? Vậy chẳng lẽ..trời sinh đã tay chân lưu loát như thế? “Bởi vì đó là Tiểu Diễn em…” Anh rầu rĩ, vứt lại sau lưng một câu thế này. “Nhìn thấy em bị bắt nạt như thế, còn có thể không tức giận được sao? Đầu óc không nghĩ gì, chân tay đã liền động rồi.” …Phải không? Tôi không đáp lại nữa, lẳng lặng tựa vào tấm lưng anh, trong lòng tuy thấp thỏm không yên, nhưng cũng có cảm giác thật sự vui vẻ thỏa mãn. Đêm hôm đó, anh trai chẳng mấy chốc lại chui sang bên chăn của tôi. “Hôm nay một chút cũng không lạnh nha.” Tôi bảo. “Lạnh.” “Anh gạt người thì có.” “Chính là…” Lại là vẻ mặt ủy khuất. “Anh hôm nay đánh nhau bị thương, muốn hưởng chút ấm áp cũng không được sao?” “Bị thương? Bị thương chỗ nào rồi?” Tôi vội ngồi dậy, mở đèn lên. “Không sao đâu, lúc lấy tay đỡ cây sắt.” Anh vén tay áo lên, trên đó có một vết máu đã muốn khô. Có lẽ lúc tắm rửa để nước nhiễm vào cho nên có chút sưng đỏ. “Bị thương mà sao anh không nói? Lại đây, em băng thuốc cho anh!” “Không được, có mùi, mẹ anh sẽ phát hiện! Đến lúc đó lại liên lụy em bị mắng.” “…Nhưng cứ để thế sẽ nhiễm trùng.” “Sẽ không đâu. Nhất định không nhiễm trùng đâu.” Anh túm lấy tôi. “Vài ngày sẽ khỏi, cũng không có sẹo, sẽ không ai biết.” “Nhưng mà…nhưng mà…” Tôi không rời mắt khỏi vết thương đó. “Bây giờ đang rất đau sao?” “Không, chỉ một chút thôi.Cũng không đau lắm.” Anh cười. “Lúc đau dạ dày còn kinh khủng hơn nhiều, vết thương này không là gì đâu. Sẽ không sao.Nhanh ngủ đi nào.” Tôi chỉ còn cách thở dài, tựa đầu vào ngực anh trai, nói: “Anh, cảm ơn hôm nay đã tới cứu em.Thật xin lỗi, lại khiến anh bị thương.” “Tiểu Diễn ngoan, anh sẽ không sao.” Anh có vẻ rất vui, vừa đáp vừa ôm lấy tôi. “Ngoan, mau ngủ.” -Hết chương 15-