Huynh Đệ Niên Hạ
Chương 14
Đến lúc ăn trưa xong, dạ dày anh lại có chút chuyện nên tôi đã trèo tường ra ngoài mua đồ cho anh, lúc về liền gặp mấy bạn học lớp bên.
“Này, Kỳ Diễn, Hạ Lệ Ly khóc suốt cả trưa, cậu không đi xem sao sao?”
“Hả? Có chuyện gì à?” Tôi còn đang cố giấu túi sữa ấm, không để ý bọn họ.
“Không phải cậu bảo anh trai tới nói tuyệt giao với Hạ Lệ Ly sao? Bảo cậu ấy từ nay về sau đừng gặp cậu nữa? Nhìn cậu ấy khóc thật thương tâm nha, rốt cuộc cậu ấy làm gì cậu?”
…Không phải chứ?
“Ai nói tuyệt giao với cậu ấy? Cậu nghe anh mình nói? Xác định không nhầm chứ?”
“Sao có khả năng nghe lầm? Trước buổi học anh trai cậu tới lớp mình nói chuyện với Hạ Lệ Ly mà, mình ở ngay bên cạnh, cậu ấy khóc đến sưng hết cả mắt lên rồi, sao lầm được.”
Không để ý liền làm ra chuyện gì thế này chứ? Tôi thở dài một tiếng, chạy về lớp, đem sữa để trên bàn anh sau đó ngồi xuống. “Anh, anh chạy đi nói linh tinh gì với Hạ Lệ Ly à?”
“Anh nói không cần cứ tìm đến em mãi. Dù sao em cũng không thích Hạ Lệ Ly, phải không?” Anh chống cằm nhìn tôi. “Hơn nữa đám người kia cũng không còn cớ gì gây sự với em nữa.”
“Anh…” Tôi lại thở dài. “Thật sự không thể nhắc tới bọn người đó với nhà trường. Anh nghĩ sẽ không sao sao?”
Quả nhiên, xế chiều hôm đó có người đến nói với tôi tan học đến khu nhà bên cạnh, một đấu một.
Khu nhà bên cạnh trường trước kia cũng là trường học nhưng sau này chuyển đi, thế nhưng không bị tháo dỡ hoàn toàn cho nên vẫn còn khung xi măng cốt thép này nọ, đây cũng là nơi học sinh trường tôi giải quyết mấy loại chuyện gây hấn cá nhân.
“Không phải yêu cầu không quan hệ gì với Hạ Lệ Ly nữa sao? Hiện tại còn lí do gì nữa? Đây còn không phải cố tình muốn đánh người sao?” Anh trai tức giận.
“Thì vốn là muốn đánh nhau đó. Hiện tại lí do là…” Tôi cười khổ. “…làm bạn gái người ta khóc.”
“Cái gì? Căn bản không phải em làm, đều là lỗi của anh, do anh nóng vội.”
“Chuyện hôm nay cũng không trách anh, ngay từ đầu cũng là tránh không được rồi, bất kể có tuyệt giao với Hạ Lệ Ly hay không thì vẫn có cớ để bọn họ thấy em chướng mắt.” Tôi thở dài, an ủi. “Không sao, một đấu một thôi mà. Ai thua ai thắng còn chưa biết, có khi người bị đánh không phải em nha.”
“Chúng lớn hơn em đó, còn nhỏ gầy như vậy, còn không bị đánh sao? Được. Tan học anh đi cùng em! Xem bọn chúng kiêu ngạo đến đâu!”
“Ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện đó.” Tôi cảm thấy nhức đầu. “Không nói tới thân thể không tốt, vốn nói một đấu một, thua thắng gì cũng tự mình nhận, em dẫn anh theo là tự mình phạm quy. Hôm sau nhất định sẽ bị hội đồng luôn. Anh nhất định không được đến.”
“Được rồi mà. Đừng lo lắng, yên tâm về nhà trước đi.”
“Tiểu Diễn…”
“Đi nhanh lên! Em sẽ không bị đánh đến mức không về nổi nhà đâu.” Tôi kiên nhẫn đẩy anh đi, anh lại đứng đó bất an.
“Thật sự…sẽ không sao chứ?”
“Anh! Chuyện trường này anh sẽ không hiểu bằng em, đừng nháo nữa a. Mau ngoan ngoãn về nhà ăn cơm.”
Mất bao nhiêu lâu khuyên bảo, nài ép, anh trai cũng đi khỏi tầm mắt, trở về nhà.
Được rồi, giờ thì tới đó, giải quyết cho xong.
Quả nhiên tôi đoán không sai, nói một đấu một thế nhưng chờ tôi đến cũng không phải một người. Cả ba tên hồi sáng nữa tổng cộng là bốn.
Bọn chúng đúng là một lũ chẳng tốt đẹp gì. Người khác thì tôi không biết, nhưng ba của tên mập kia làm ở bộ Giáo dục. Bọn chúng cứ thế ở trường học chẳng kiêng nể ai, dù có gây chuyện cũng không bị xử phạt. Cho dù nhà trường biết có học sinh bị bắt nạt cũng chẳng thể động đến người ở trên, cho nên mấy tên lưu manh này mới tác oai tác quái lâu dài như thế.
“Kỳ Diễn, mày đến một mình thật sao?”
Thủ lĩnh của bọn chúng mặc một thân đồng phục màu đen, nhìn tôi, cười đến điên cuồng. Đây là tượng trưng cho từ “lão đại” mà người ta hay nhắc đến sao?
Ba tên kia theo lời hắn xuống giữ chặt tôi, còn hắn tiến đến trước mặt tôi, xoa xoa tay, khanh khách cười.
Thôi được rồi, như này…miễn cưỡng coi là một đầu một đi.
Tôi biết phản kháng sẽ không có kết cục tốt. Vẫn là yên lặng , chỉ cần không để bị đánh đến những chỗ trọng yếu, bọn chúng đánh chán thì sẽ thả thôi, từ nay về sau cũng chấm dứt hẳn.
Thế nhưng hắn lại tiến tới đoạt túi sách của tôi, đem mọi thứ bên trong đổ hết ra bên ngoài, còn đem mỗi thứ xem qua một lần. Hắn nhìn đến mấy đồng còn dư mà tôi đã mua sữa cho anh trai, liền nói.
“Lục túi áo nó!”
Túi chẳng có gì. Hắn cười. “Thật không ngờ, gì thế này? Hạ Lệ Ly lại coi trọng một tên nghèo thế này sao? Cả người chỉ có chút tiền này?”
“Đại ca anh không biết, nó còn phải đi giao hàng nha, một mình nuôi mấy miệng ăn, trong người làm sao có tiền? Nghe nói mẹ nó còn nhảy lầu, haha.”
“Muốn đánh liền đánh! Đừng lôi mẹ tôi vào!”
“Nha, nhóc con, tính tình thật không tốt.” Hắn cầm một quyển vở, đập đập lên đầu tôi. “Hạ Lệ Ly thật không biết chọn người, còn vì tên quỷ này là khóc cả buổi trưa. Thật khó chịu nha!”
Sau đó liền hung hăng đá vào bụng.
Không sao. Lực đạp cũng không tính là lớn, vẫn còn chịu được. Tôi nghĩ thế, chậm rãi nhắm mắt lại. 5 lần, 6 lần, 7 lần,…cứ thế đếm. Sẽ ổn, tôi nghĩ vậy.
“Mấy người dừng lại!”
Đột nhiên chất giọng quen thuộc ấy truyền tới. Tim tôi như ngừng đập vậy. Anh?
-Hết chương 14-
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
60 chương
60 chương
73 chương
60 chương
6 chương
56 chương