Huyết Yên Kiếp

Chương 19 : Cố Thạch kiến cừu

Gian liều cỏ và ngọn đèn dầu leo loét chơ vơ giữa tư bề hoang lương lạnh lẽo. Nhậm Sương Bạch trầm mặc ngồi nhấm nháp nước lã trong chiếc bầu bằng da dê, nước lạnh ngắt, nuốt qua khỏi cuống họng vẫn còn cảm thấy cảm giác lành lạnh chạy dài xuống tới dạ dày, quả đúng là ngày lạnh uống băng, lạnh vào đến tận tâm khảm. Bên dưới lều cỏ lót một lớp rơm lúa mạch khá dày, Thôi Vân thần thái tiều tụy nửa nằm nửa ngồi trên lớp rơm khô, Nhuyễn ma huyệt của y đã được giải khai từ lâu, hiện thời trên người y chẳng còn thứ cấm chế nào, tuy nhiên trong đầu y chẳng có chút ý nghĩ muốn đào thoát, đương nhiên, Nhậm Sương Bạch cũng chẳng hề lo sợ Thôi Vân làm như vậy. Sau một khoảng thời gian trầm mặc rất lâu, cuối cùng thì Thôi Vân không ngăn được, giọng rụt rè lên tiếng : - Nhậm Sương Bạch, ngày mai... ngày mai ngươi định làm gì ta? Bỏ chiếc bầu da dê xuống đùi, thần thái Nhậm Sương Bạch thật bình thản, chậm rãi nói : - Ngươi chẳng cần quá lo lắng như vậy, Thôi Vân, ta chẳng hề có ý định “làm gì” ngươi cả, ngươi chẳng qua là một miếng mồi, chỉ dùng vào một việc duy nhất là dẫn dụ phụ thân ngươi và Ngao Trường Thanh hiện diện mà thôi. Hai người bọn chúng mới là mục đích chính của ta. Thôi Vân mở to hai mắt nói : - Vậy thì ngươi định làm gì phụ thân ta và Ngao bá bá? Nhậm Sương Bạch gật đầu nói : - Đó chắc chắn sẽ không phải là một việc vui vẻ gì, Thôi Vân, nó ít nhiều gì cũng có liên quan đến mạng người, đến thương vong. Thôi Vân ngẩn người, im lặng một lúc lâu mới cố gắng lấy lại bình tĩnh nói : - Ngươi nói... ngươi định sát hại họ? Nhậm Sương Bạch lại gật đầu, nói : - Có thể sự việc sẽ diễn ra đúng như vậy, cũng có thể sẽ diễn ra ngược lại, điều đó ta không dám nói trước, mà ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nghiến chặt hai hàm răng, Thôi Vân nói : - Ngươi có biết võ công phụ thân ta chẳng phải tầm thường, võ công của Ngao bá bá càng lợi hại hơn gấp mấy lần? Ngươi đơn thân độc mã, một thân đơn chiếc lại dám đến đây chỉ tên khiêu chiến như vậy, ngươi dám chắc là ngươi sẽ đạt được mục đích sao? Đó là chưa kể họ có thể còn các trợ thủ khác nữa... Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói : - Thôi Vân, trong lòng phụ thân ngươi và Ngao Trường Thanh suy nghĩ những gì, trước kia chúng đã từng làm những chuyện gì, ta dám tin chắc rằng ngươi chẳng biết nhiều bằng tạ Chúng có những bản lãnh gì, chúng sẽ nghĩ ra những mưu kế gì để đối phó ta, không dám nói mười phần ta đoán đúng cả mười, nhưng ít ra cũng đoán được tám chín phần, nếu không nắm chắc phần thắng ta làm sao dám ngang nhiên hành động? Im lặng một lát, Thôi Vân lại hỏi : - Hình như để có hành động ngày hôm nay, ngươi đã phải trù bị rất lâu rồi? Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói : - Ngươi đoán rất chính xác, để làm công việc này, ta đã phải chờ đợi đến mười năm trời, mười năm trời chẳng phải là một khoảng thời gian ngắn ngủi! Ngẩn người nhìn sững Nhậm Sương Bạch một lúc lâu Thôi Vân mới lại nói : - Nhậm Sương Bạch, thật ra thì giữa ngươi với phụ thân ta và Ngao bá bá có thâm cừu đại oán gì? Nhậm Sương Bạch hơi trầm ngâm một thoáng, khẽ gật đầu tỏ ý quyết định xong sự việc, chậm rãi nói : - Cũng được, việc đã đến nước này, nói hết sự thật cho ngươi nghe cũng chẳng hại gì. Phụ thân ngươi cùng Ngao Trường Thanh liên thủ sát hại sư phụ ta, hơn nữa chúng lại dùng thủ đoạn rất tàn độc, gần như là lăng trì, cắt từng miếng thịt trên người sư phụ ta, việc xảy ra đã lâu lắm rồi, mười năm, có thể chúng cũng không còn nhớ việc của chúng đã làm, nhưng với ta thì việc vẫn còn mới nguyên như vừa xảy ra ngày hôm qua... Thần thái Thôi Vân biến đổi rất lạ lùng, y hít mạnh một hơi khí lạnh vào người để giữ bình tĩnh, giọng như người ngủ mê, nói : - Không! Không bao giờ có chuyện như vậy! Ngươi... ngươi nói bậy... phụ thân ta không phải là một người tàn độc, Ngao bá bá càng không phải... Nhậm Sương Bạch rất trầm tĩnh, giọng chàng bình thản đến lạnh lùng, chậm rãi nói : - Thôi Vân, một con người, trước mặt những đối tượng khác nhau thường diễn một vai khác nhau, hay nói cách khác, một người thường có nhiều tính cách khác nhau đối với những người khác nhau. Hơn hai mươi năm qua, trong mắt ngươi, Thôi Công Đức là một người cha hiền từ mà nghiêm khắc, Ngao Trường Thanh là một vị tôn trưởng có gương mặt như trẻ con hòa nhã vui tánh. Nhưng sau lưng ngươi, đó lại là một bản tánh hung bạo, cùng hung cực ác, một gương mặt đích thực của cha ngươi; Ngao Trường Thanh thì không cần phải nói, cái hung bạo tàn ác của cha ngươi chưa bằng một nửa của Ngao Trường Thanh. Bàn tay của chúng nhuộm đầy máu tanh, tâm dạ của chúng lạnh lùng sắc đá, hiểm độc hơn cả loài xà trùng lang sói. Gia tài mà hiện nay ngươi nhìn thấy được tạo nên trên không biết bao nhiêu là xương trắng... Song mục trợn trừng, trán vằn những đừng gân xanh, giọng Thôi Vân căm phẫn, nói : - Nhậm Sương Bạch! Ngươi không được ngậm máu phun người! Gia tài của Thôi gia ta được tích góp bằng mồi hôi và sự lao khổ của cha ta và Ngao bá bá. Bao nhiêu năm qua, họ đã đổ biết bao mồ hôi và cả máu, xông pha mạo hiểm mới có được ngày hôm nay, chỉ một lời của ngươi là có thể hủy hết được công lao cần kiệm khổ sở của họ sao! Gương mặt Nhậm Sương Bạch băng lạnh, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giọng bình thản nói : - Giết người cố nhiên là phải đổ mồ hôi đổ máu, tranh giành cướp đoạt đương nhiên là phải xông pha mạo hiểm, còn cần kiệm khổ sở chẳng phải là chúng cần kiệm khổ sở, người khác cần kiệm khổ sở tích cóp tài sản để cuối cùng hóa thành tài sản của chúng. Thôi Vân, những điều này ngươi làm sao mà thấy được? Thôi Vân lớn tiếng phản bác, nói : - Vậy ngươi chính mắt trông thấy sao? Nhậm Sương Bạch gật đầu : - Đương nhiên là chính mắt trông thấy, chờ đến chính ngọ ngày mai khi Thôi Công Đức và Ngao Trường Thanh cùng ta diện kiến, ngươi sẽ được tận tai nghe lại sự thật đầy máu tanh ngày trước, một vụ cưỡng đoạt điển hình trong ngàn vạn việc mà chúng làm hàng ngày, ngươi sẽ được biết người thấp cổ bé miệng sống gian nan đến thế nào. Thôi Vân nghe nghèn nghẹn trong cuống họng, cố nuốt khan mấy cái, giọng khàn khàn nói : - Người đó là sư phụ ngươi? Giọng Nhậm Sương Bạch cũng hơi biến đổi, nói : - Thật bất hạnh, chính là sư phụ ta. Giọng Thôi Vân có vẻ hốt hoảng, nói : - Nói vậy, ngươi cũng tận mắt chứng kiến cái chết của sư phụ ngươi? Nhậm Sương Bạch gật đầu : - Không sai, nhìn thấy không sót một chi tiết nhỏ nào, ấn tượng sâu đậm đến nỗi việc đã mười năm rồi mà vẫn như vừa xảy ra hôm qua! Cúi đầu nhìn xuống đất, Thôi Vân im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩn mặt lên, giọng thành khẩn, nói : - Nhậm Sương Bạch, không còn cách nào khác để giải quyết sao? Nhậm Sương Bạch mỉm cười, nói : - Ngươi thử nói xem, ngoài cách dùng máu để rửa sạch máu, còn có cách nào để giải quyết cho ổn thỏa nữa? Thôi Vân nhìn thẳng vào mắt Nhậm Sương Bạch, thẳng thắng nói : - Ví dụ như ta bồi hoàn cho ngươi một món tiền lớn... Nhậm Sương Bạch lại mỉm cười, nhưng lần này nụ cười của chàng trông rất cổ quái, nói : - Tiền vốn là một thứ rất tốt, nhưng có một số việc trong thiên hạ không phải cứ hễ có tiền là có thể giải quyết được, chẳng hạn như, việc đang ở trước mắt ngươi chính là một việc như vậy, dân gian chẳng biết từ bao giờ đã có câu nói, huyết trái huyết hoàn, đó là cách giải quyết đơn giản nhất mà cũng hiệu quả nhất! Thần thái Thôi Vân ảo não đến tội nghiệp, nhưng y vẫn cố gắng thuyết phục Nhậm Sương Bạch, nói : - Đừng quá cố chấp như vậy, Nhậm Sương Bạch, ta muốn tốt cho cả hai phía... việc này dù thế nào đi nữa cũng đã qua quá lâu rồi... Nhậm Sương Bạch gật đầu nói : - Thời gian có thể xóa nhòa nhiều thứ, thậm chí có thể làm lành lặn vết thương trong lòng người, nhưng lại không phải là việc này. Thôi Vân, có những ký ức khắc cốt ghi tâm, cả một đời người cũng chẳng thể nào quên được. Lắc mạnh đầu, chừng như Thôi Vân đang cố gắng vứt bỏ sự phiền não đeo nặng trong tâm trí, y chuyển sang việc khác, hỏi : - Nhậm Sương Bạch, hai mắt ngươi có thật sự chẳng nhìn thấy gì? Nhậm Sương Bạch hướng đôi mắt vô thần về phía Thôi Vân, hỏi lại : - Tại sao ngươi lại hỏi như vậy? Thôi Vân cúi đầu ngượng ngập, nói : - Ta đã nhìn thấy ngươi xuất thủ, cũng nhìn thấy cử chỉ và phản ứng của ngươi, đó chẳng thể nào là những cử chỉ có được ở người khiếm thị, sự linh hoạt nhạy bén của ngươi hơn hẳn bất kỳ người sáng mắt nào. Đưa mắt nhìn ra một điểm vô định bên ngoài, Nhậm Sương Bạch bình thản nói : - Cạnh tranh sinh tồn khắc nghiệt, kẻ thích hợp được mới tồn tại, Thôi Vân, người muốn sống được tất phải có điều kiện để sống, ta không muốn chết, đương nhiên phải học cách có thể thích ứng được với cuộc sống của một người mù, cho đến khi ta nhận thấy đủ để lập thân bảo vệ tánh mạng mình, mới ra ngoài để cùng tranh sống với đồng loại. Thôi Vân, những điều ta vừa nói có đủ để giải thích, đủ để trả lời câu hỏi của ngươi chưa? Gật gật đầu, Thôi Vân ấp úng nói : - Ta nghĩ như vậy, có lẽ đã đủ... Nhậm Sương Bạch bỗng thở dài, giọng cảm khái nói : - Người ta muốn sống một cuộc sống bình thường xem ra cũng không dễ. Cố ý động tay chân một chút, Thôi Vân len lén đưa mắt nhìn phản ứng của Nhậm Sương Bạch, nhưng không như sự trông đợi của Thôi Vân, Nhậm Sương Bạch không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí hai mí mắt cũng không chớp động. Thôi Vân ngồi thẳng người dậy, nhìn thẳng Nhậm Sương Bạch, nói : - Ngươi không sợ ta đào thoát sao? Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói : - Theo sự cảm nhận của ta thì ngươi không có ý muốn đào tẩu chút nào, có phải không? Thôi Vân không chịu phục, cao giọng nói : - Buồn cười! Kẻ nào ở trong hoàn cảnh của ta hiện tại mà không có ý định đào tẩu chứ? Ngươi làm sao dám tin chắc như vậy? Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói : - Chẳng phải là ta tự tin một cách quá đáng, ta tin chắc rằng ngươi có chạy cũng không thể chạy thoát được, thân thủ của ta và ngươi cách biệt quá lớn, không có bất kỳ cơ hội nào cho ngươi, cả may mắn cũng không thể có được, điểm này thì ta biết rất rõ, ngươi cũng biết rất rõ. Thôi Vân bỗng thở dài đánh sượt một tiếng, nói : - Mắt ngươi chẳng nhìn thấy gì, nhưng ta có cảm giác bất kỳ việc gì ngươi nhìn cũng rất thấu đáo, nhìn vào tận tâm linh của người khác. Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói : - Ta chẳng thần kỳ đến độ như ngươi nói đâu, Thôi Vân, ta bất quá chỉ luyện được một thói quen phán đoán tình huống, phân tích hoàn cảnh hiện tại, lấy đó làm căn cứ để chọn lựa phương cách hành động. Có điều thường thì ta phán đoán rất ít khi sai lầm. Thôi Vân đưa mắt nhìn Nhậm Sương Bạch đến xuất thần, lát sau chầm chậm lên tiếng : - Lẽ ra cha ta không nên gây thù kết oán với một người như ngươi, có một cừu gia như ngươi quả là một điều hết sức bất hạnh. Nhậm Sương Bạch đưa bầu nước lên miệng, hớp một hớp nhỏ, chậm rãi nói : - Phụ thân ngươi không bao giờ nghĩ rằng hắn có một cừu gia như ta, hắn thậm chí chưa từng có ý nghĩ muốn gây thù kết oán với ta. Năm ấy, hắn làm xong việc thì kể như đã chấm dứt, trong ý nghĩ của hắn, giết người thì đã giết rồi, người chết cũng đã chết rồi, còn gì để mà suy nghĩ hay lo lắng nữa? Đưa tay xoa mạnh hai bên má, Thôi Vân cảm thấy lòng phiền muộn vô cùng, hơi nhíu mày nói : - Nhưng trên thực tế có rất nhiều mối oán hận chẳng thể chỉ vì đã qua đi mà có thể tan được. Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói : - Không sai, ngươi nói rất đúng! Thôi Vân thất thần, lẩm bẩm nói : - Ngày mai... chẳng biết cha ta sẽ làm thế nào... Giọng Nhậm Sương Bạch nhu hòa, tựa như chàng đang an ủi Thôi Vân, nói : - Hắn nhất định sẽ tính toán sao cho chu toàn nhất, sự tính toán ấy, theo hắn, sẽ là nắm chắc phần thắng trong tay. Tim Thôi Vân nghe như thắt lại, tưởng chừng có ai đó đang bóp chặt, giọng run run nói : - Nghe khẩu khí của ngươi, hình như ngươi đã nắm chắc phần thắng trong tay? Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói : - Ta không biết. Dừng lời một thoáng, chàng lại chậm rãi tiếp : - Nhưng nếu ta được yên tĩnh suy nghĩ một lát, rất có thể ta sẽ nghĩ ra được chút manh mối nào đó. Thôi Vân bỗng buột miệng nói : - Ngươi nói thử xem, cha ta và Ngao bá bá sẽ ứng phó ra sao? Nhậm Sương Bạch đưa mắt về phía Thôi Vân, nói : - Ta đã nói rồi, hiện thời ta còn chưa biết chúng sẽ xếp đặt thế nào, nhưng đến sáng mai, rất có thể ta sẽ đoán được một phần các bước hành động của chúng. Thần thái Thôi Vân càng ảo não, song mục cũng tối sầm lại, y hận mình vô năng, cha y đang phải đối diện với một sự uy hiếp khủng khiếp như vậy mà bản thân y chẳng giúp ích được chút nào lại còn trở thành một gánh nặng; qua một lát, y lại hận cha mình đã để lại một tai họa nhường này... Cứ như vậy, tâm thần y càng lúc càng rối loạn, đầu óc cũng mê muội, chẳng còn suy nghĩ được việc nào cho đến đầu đến đũa nữa. Nhậm Sương Bạch đưa bầu nước ra phía trước mặt, giọng hòa hoãn nói : - Có muốn uống một chút nước không? Thôi Vân hơi giật mình, lắc đầu nói : - Không, ta không thấy khát. Nhậm Sương Bạch lại hỏi : - Có thấy đói không? Thôi Vân gượng cười nói : - Cũng không đói... Nhậm Sương Bạch gật gật đầu, chừng như đã hiểu ra một việc mà lẽ ra chàng phải biết rõ, nói : - Cảm giác của các giác quan chịu ảnh hưởng rất lớn của trạng thái tâm lý, một khi người ta rơi vào trạng thái phiền muộn hay hưng phấn quá độ, đa phần đều có cảm giác giống như ngươi lúc này. Thôi Vân, tình cảnh của ngươi hiện tại, ta hiểu rất rõ, bởi vậy ngươi không ăn không uống, cũng chẳng cần ép ngươi. Thôi Vân chẳng nói chẳng rằng, hai mắt nhìn xuống một điểm dưới đất ngơ ngẩn xuất thần. Nhậm Sương Bạch cũng không nói gì nữa, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, trán hơi nhăn lại, chàng đang chìm đắm vào trong tâm tưởng của mình. Thế là, cục diện ngày mai dần dần định hình trong tâm trí... * * * * * Chính ngọ, vầng thái dương thoát khỏi sự vây bọc của từng đám từng đám mây u ám trĩu nặng giăng khắp bầu trời, vầng thái dương lúc này chẳng những không mang lại ánh nắng ấm áp của nó, thậm chí còn đem đến cái lạnh lùng u ám, hắt xuống mặt đất. Một ngày trời không có tuyết. Trên Cố Thạch cương có một con đường mòn ruột dê ngoằn ngoèo dẫn từ dưới chân lên đến tận đỉnh. Trên đỉnh Cố Thạch cương có một tảng đá cao vút thân to cỡ ba người ôm không giáp, chĩa thẳng lên trời. Bề mặt tảng đá bị mưa gió gặm nhấm chằn chịt vết sẹo, trông nó như một lão nhân kiên cường, tuy tuổi đã xế bóng mà vẫn còn đứng thẳng, chưa có dấu hiệu suy lão. Dưới chân tảng đá, Nhậm Sương Bạch đứng chơ vơ một mình dựa lưng vào tảng đá, gió lạnh từng đợt từng đợt thổi tung vạt áo cũ kỹ màu xám tro, vạt áo tung bay đánh phần phật trong gió lạnh, nhưng người chàng thì đứng bất động, mọi giác quan của chàng đều căng ra đón nhận mọi sự thay đổi, dù rất nhỏ trong không khí. Tiếng vó ngựa từ đàng xa vọng lại, hướng thẳng về phía Cố Thạch cương, quả nhiên rất đúng hẹn! Nhậm Sương Bạch nghe rất rõ ràng, chỉ có hai thớt ngựa, tốc độ vừa phải, chẳng ra vẻ gấp gáp cũng không ra vẻ trì hoãn chậm chạp, xem ra đối phương rất trầm tĩnh. Tiếng vó ngựa tiến đến mỗi lúc một gần, đến khi còn cách Nhậm Sương Bạch một trượng thì dừng lại, hai người trên ngựa đồng loạt nhảy xuống đất, sóng vai tiến đến trước mặt Nhậm Sương Bạch. Không sai, hai người này chính là Thôi Công Đức và Ngao Trường Thanh. Hai người dừng lại trước mặt Nhậm Sương Bạch, cách đó chừng ba bốn bước chân, chẳng ai bảo ai mà cùng đưa mắt quan sát nhân vật có ngoại mạo bần hàn, nhưng lại khiến cho người ta phải kinh tâm động phách, riêng Thôi Công Đức, chỉ thoáng nhìn đối phương một lát rồi vội đưa mắt quét nhìn tứ phía, cố tìm xem đối phương giấu Thôi Vân ở đâu. Ngao Trường Thanh nở một nụ cười đầy nét trẻ thơ, giọng lanh lảnh hòa nhã, hỏi : - Lão đệ, ngươi chính là Nhậm Sương Bạch? Nhậm Sương Bạch gật đầu đáp : - Chính là tại hạ, tôn giá chắc là “Kỳ Linh Đồng” Ngao Trường Thanh? Ngao Trường Thanh tỏ ý tán thưởng nói : - Hảo nhãn lực, hảo nhãn lực! Vừa mới gặp mặt lão đệ đã lập tức nhận ra ta, trước đây chúng ta chưa từng có duyên hội ngộ mà! Nhậm Sương Bạch hơi nhếch mép, nói : - Ngươi nói chơi rồi, Ngao Trường Thanh, ngươi biết rõ ta là một tên mù, làm gì có được cái gọi là “hảo nhãn lực”! Ngao Trường Thanh cất tiếng cười trong trẻo, nói : - Ít ra, sức cảm nhận của ngươi cũng đặc biệt tinh nhạy, hơn hẳn người thường! Nhậm Sương Bạch bình thản nói : - Làm thân một kẻ mù, buộc phải có cái sở trường ấy, nếu không, muốn sống được càng không dễ! Đến giờ thì Thôi Công Đức không còn nhịn được nữa, gân cổ gào lên : - Nhậm Sương Bạch! Ta là Thôi Công Đức đây, con trai của ta đâu? Ngươi đem nó giấu ở đâu rồi? Người ta thường nói phụ tử tình thâm, quả nhiên không sai, tình cốt nhục chẳng dễ gì mà chôn giấu trong lòng được, sự quan tâm của cha dành cho con không cách gì có thể giả vờ hay che giấu, phàm thứ gì cũng có thể giả mạo, nhưng thứ tình cảm như vầy không thể nào giả mà giống được, chỉ nhìn thần thái của Thôi Công Đức cũng có thể chứng nghiệm điều đó. Nhậm Sương Bạch ung dung nói : - Ta biết ngươi chính là Thôi Công Đức. Thôi Công Đức lại gầm lên : - Đừng nhiều lời vô ích nữa, mau trả lại con trai ta rồi muốn nói gì thì nói! Nhậm Sương Bạch gật đầu nói : - Ta nhất định sẽ giao trả Thôi Vân, nhưng chưa hẳn là giao trả cho ngươi, bởi chẳng bao lâu nữa, ngươi có còn tồn tại hay không là điều không ai dám nói trước. Nhưng có một điều ta cũng nói trước để ngươi yên tâm, bất kể việc ngày hôm nay kết thúc ra sao, Thôi Vân cũng không bị mất một sợi lông, ân oán giữa chúng ta chẳng liên quan gì đến hắn! Thôi Công Đức trợn trừng song mục, dáng hùng hùng hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống Nhậm Sương Bạch, quát : - Mẹ nó hạng như ngươi nói vạn lời hay ý tốt cũng chẳng ích gì, ta phải được thấy nó trước, nói gì thì nói, ta cũng phải thấy nó trước, mọi việc khác để tính sau! Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói : - Tuần tự giải quyết các việc thế nào, e rằng ngươi có muốn cũng chẳng được, Thôi Công Đức, việc diễn ra ngày hôm nay chắc phải do ta quyết định mới xong! Thôi Công Đức phẫn hận đến cực điểm, gương mặt vốn đen như trôn nồi của y càng đen tím lại, trán nổi chằn chịt gân xanh, gầm lên : - Ngươi đừng đắc ý quá sớm như vậy, Nhậm Sương Bạch, trong mắt ta ngươi chẳng là cái gì cả, mẹ nó, trong vòng vài trăm dặm quanh đây, ngươi muốn hô phong hoán vũ, tác oai tác phúc, mười mạng chó như ngươi cũng không đủ chết! Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói : - Ta chẳng muốn gì cả ngoài việc đòi lại một món nợ, món nợ lâu năm mà hai vị đã vay mười năm trước, xong việc, bất kể nợ có đòi được hay không ta cũng lập tức rời khỏi chốn này mà chẳng chút vương vấng. Đưa mắt nhìn Thôi Công Đức ra hiệu, Ngao Trường Thanh cất giọng hòa hoãn nói : - Trời hãy còn sớm, chẳng có gì mà phải vội vã, Nhậm lão đệ, giờ thì chúng ta giải quyết từng việc một, ngươi đưa ra được thì huynh đệ ta nhất định sẽ tiếp nhận được, thời buổi này chẳng có việc gì là không giải quyết được cả, có điều xin cho biết, Thôi Vân hiện giờ đang ở đâu? Nhậm Sương Bạch chẳng chút do dự, nói : - Hắn đang ở một nơi, tuy chẳng được thoải mái lắm nhưng rất an toàn! Ngao Trường Thanh biết có hỏi thêm cũng vô ích, bước dấn lên một bước, chậm rãi nói : - Nếu, ai mà biết được, huynh đệ ta đều mất mạng dưới tay ngươi, ngươi sẽ buông tha cho Thôi Vân chứ? Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói : - Đương nhiên! Ngược lại, nếu ta được hai ngươi siêu độ, hắn vẫn có thể tự tìm cách thoát thân được, dù rằng phải mất khá nhiều công sức mới làm được điều đó, bất kỳ ai ở vào tuổi của hắn cũng có thể làm được như vậy! Thôi Công Đức lại gầm lên : - Ngươi dám trói cột con trai ta? Coi nó như là tù nhân trọng phạm? Nhậm Sương Bạch mỉm cười, mỉa mai nói : - Nếu không làm vậy, không lẽ ta phải đặt hắn lên bệ cao để cung phụng chăng? Thôi Công Đức điên tiết gầm lên : - Thứ đồ không biết trời cao đất dày! Ngươi nên sớm cầu trời khẩn Phật để đừng lọt vào tay ta, bằng không, ta sẽ lột từng miếng da trên người ngươi! Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói : - Chẳng cần phải lớn lối như vậy, Thôi Công Đức, ai sẽ lột da ai hiện thời hãy còn sớm để có thể kết luận! Ngao Trường Thanh khoát tay làm một cử chỉ hòa giải, nói : - Chẳng cần phải nóng nảy như vậy làm gì, dù sao đi nữa việc này cũng sẽ được giải quyết một cách rốt ráo, có điều cách giải quyết chẳng phải là dùng miệng mà giải quyết được, tranh cãi làm gì cho hao hơi tổn sức? Nhậm lão đệ, còn một việc ta muốn thỉnh giáo ngươi, không biết giữa chúng ta đã kết nên thâm cừu đại oán gì, ngươi có thể cho biết được không? Nếu đầu óc ta còn chưa quá lú lẫn, hình như trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau. Nhậm Sương Bạch đưa mắt hướng lên trời, giọng chậm rãi nói : - Mười năm trước, có một vị võ sư họ Điền tên Vị, sống cách Quảng An trấn không xa lắm; bởi đứa cháu gọi ông bằng cậu, Ngô Học Nghĩa, thiếu các ngươi một món nợ vì thua bạc lận, chẳng chịu nổi kiểu đòi nợ tàn khốc của các ngươi, mới chạy đến nhờ ông cậu ra tay can thiệp; các ngươi không những chẳng giảm nợ mà còn dùng bạo lực để để bức nợ. Kết quả, hai ngươi đã sát hại Điền Vị rồi tước đoạt toàn bộ gia sản của ông ta. Việc nhỏ mọn lại xảy ra khá lâu rồi, chẳng hay hai vị có còn nhớ không? Đầu óc của Ngao Trường Thanh khá linh hoạt, y gần như lập tức nhớ ra sự việc, phần Thôi Công Đức thì phải mất một khoảng thời gian khá lâu lục lọi trong trí nhớ mới tìm lại được dấu ấn lờ mờ của việc xưa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, thần thái tỏ rõ sự ngạc nhiên, tưởng đâu việc to tát gì, hóa ra lại là một việc cỏn con, nhỏ đến nỗi hai người không bao giờ để tâm đến nó nữa, quên phức đi từ rất lâu rồi. Thái độ ngạc nhiên và khinh thị chỉ thoáng qua trên gương mặt Ngao Trường Thanh, y “À” lên một tiếng thật dài, ngụ ý lấy làm tiếc vì sự thể đã diễn ra chẳng mấy tốt đẹp như vậy, hòa hoãn nói : - Quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại lòi ra việc của Điền Vị mười năm trước. Nhậm lão đệ, kể ra cũng đáng tiếc, thật ra thì huynh đệ ta cũng chẳng thích thú gì cách đòi nợ tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, nhưng biết làm sao được, Điền Vị tánh tình cổ quái ngang ngược, chẳng những không chịu trả nợ cho đứa cháu mà còn hoành hành ngang ngược, ăn nói cuồng ngông. Ngươi thử tưởng tượng xem, huynh đệ ta là người làm ăn, muốn có được chén cơm đâu phải dễ dàng, cũng phải bỏ công bỏ vốn, đó là chưa kể còn phải nuôi rất nhiều người, sở hụi đâu phải nhỏ, nếu khách chơi người người đều giống như Ngô Học Nghĩa, ăn bạc thì ôm tiền bỏ đi, thua bạc thì làm ngang quịt nợ, vậy huynh đệ ta mở sòng làm sao sống được? Cho dù có mỏ vàng mỏ bạc cũng đến phải tán gia bại sản thôi. Điền Vị không hiểu được điều đó, lại một mực bênh vực đứa cháu, huynh đệ ta không còn cách nào khác mới phải dùng đến hạ sách ấy... Y lại thở dài ra vẻ không ai hiểu được nỗi khổ tâm của y. Nhậm Sương Bạch cười lạnh nói : - Chân tướng sự việc diễn ra đúng như vậy sao? Gương mặt Ngao Trường Thanh trầm hẳn xuống, âm trầm đến chẳng dám nhìn, tuy nhiên giọng lại rất thành khẩn, nói : - Khoảng thời gian mười năm không phải ngắn, nhưng cũng không phải quá dài để có thể quên bẵng mọi chuyện. Nhậm lão đệ, nếu ngươi không tin thì cứ việc đi tìm lại chứng cứ, Ngao Trường Thanh này tuy chẳng phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng cũng chẳng đến nước nói bừa nói càn, dựng chuyện vu oan cho người khác! Nhậm Sương Bạch lạnh lùng nói : - Chẳng cần phải đi tìm chứng cứ nữa, tất cả mọi chuyện ta đều biết rất rõ, biết chẳng thiếu một chi tiết nhỏ nào! Ngao Trường Thanh tỏ ý không hài lòng, có ý giận nói : - Biết chẳng thiếu một chi tiết nhỏ nào à? Nhậm lão đệ, vậy thì xin thỉnh giáo, ngươi không có thiên lý nhãn, không có thiên lý nhĩ, việc xảy ra năm ấy chỉ có ta và Thôi Công Đức là người trong cuộc, ngươi làm sao hiểu rõ sự tình hơn huynh đệ ta được? Nhậm Sương Bạch thản nhiên nói : - Chưa hẳn chỉ có hai ngươi là người trong cuộc, còn Điền Vị nữa! Ngao Trường Thanh nghiến răng, giọng lại bình thản nói : - Điền Vị đã chết rồi, người chết thì làm sao nói được? Nhậm Sương Bạch bỗng thở dài, giọng u oán nói : - Không sai, Điền Vị đã chết, người chết đương nhiên là không thể nói được. Người chết không nói được nỗi oan ức chất chứa trong lòng, không thể vạch trần chân tướng sự việc, nhưng năm ấy vẫn còn một người sống, người mà các ngươi đã quên bẵng đi, người đó vẫn còn sống đến ngày hôm nay, vẫn có thể mở miệng nói được, vẫn chưa quên bất kỳ chi tiết nhỏ nào của tấn thảm kịch tàn khốc năm ấy! Giọng Ngao Trường Thanh hơi mất trầm tĩnh, hỏi nhanh : - Người đó là ai? Nhậm Sương Bạch đưa tay chỉ vào ngực mình, nói : - Là ta! Người đó chính là ta! Đến giờ thì Thôi Công Đức hết nhịn nổi, gầm lên : - Là ngươi? Ngươi là ai? Ngươi là gì của Điền Vị? Song mục Nhậm Sương Bạch thoáng hiện chút thần sắc, một ánh bi ai thê thiết, chỉ thoáng lên rồi mất hút, giọng đều đều nói : - Ta là đồ đệ của ông ta, hai ngươi cố nhớ lại tình cảnh xảy ra lúc ấy xem, lúc hai ngươi vừa bước vào nhà để đòi nợ, bên cạnh Điền Vị còn có một thiếu niên, sau đó Điền Vị dắt hắn vào sau nhà, nói là để kiểm tra tài sản và khế ước ruộng đất giao cho hai ngươi, thật ra là có thời cơ để hắn đào thoát... Ngao Trường Thanh dùng giọng giọng mũi hừ một tiếng, song mục bừng bừng sát cơ, nói : - Quả đúng là có việc như vậy, ta nhớ ra rồi, lúc ấy ta chẳng mấy lưu tâm đến điều đó, chỉ cho rằng hạng chuột con đào thoát, chẳng mấy quan trọng, giết hay không giết ngươi cũng chẳng hại gì nên chỉ tìm kiếm sơ sơ không thấy cũng cho qua luôn, thật không ngờ hành động sơ sót ấy lại nuôi lấy họa căn! Thôi Công Đức giờ mới vỗ đùi nói : - Phải rồi, lúc ấy đúng là chúng ta có phát hiện ra tên đồ đệ của Điền Vị trốn mất, nhưng lại chẳng mấy lưu tâm, chỉ đi vòng quanh nhà một vòng, không thấy hắn cũng bỏ qua, mẹ nó, tên đồ đệ bất tài của Điền Vị sao lại có thể là tên này được? Ngao Trường Thanh chú mục nhìn Nhậm Sương Bạch, hỏi : - Ngày ấy hình như ngươi chưa mù? Nhậm Sương Bạch gật đầu : - Không sai, ngày ấy ta chưa mù, chính vì chưa bị mù mà mọi việc đều diễn ra dưới mắt ta, ta nằm trong một bụi rậm, theo dõi từng động tác của ngươi, nhìn thấy hai ngươi cắt từng miếng thịt trên người sư phụ ta, mãi đến khi hai ngươi sai người dọn hết tài sản trong nhà và bỏ đi. Tất cả, ta nhìn thấy tất cả, không sót một chi tiết nhỏ nào! Thôi Công Đức bỗng nhảy dựng lên, quát mắng : - Ngươi nhìn thấy hết rồi thì sao? Ta đi đòi nợ, con nợ ngang tàng không chịu trả nợ, đương nhiên là phải làm cho chúng trả nợ. Mẹ nó, ngươi là hạng tham sống sợ chết, bỏ mặc sư phụ để tìm đường chạy tháo thân, đến mười năm sau mới quay lại diễn tuồng hiếu nghĩa, ngươi tưởng huynh đệ ta sợ ngươi hay sao? Mẹ nó, thứ chó ăn phân nhảy cho lắm cũng chỉ bò ở dưới đất mà thôi, làm gì mà đứng cao lên được? Ngày ấy ngươi là một cái bị thịt ham sống sợ chết, thì ngày nay cũng chỉ hơn được cái liều mạng không sợ chết chứ tài giỏi gì? Báo cừu hả? Ngươi tưởng cứ trở về đây là báo được cừu hay sao? Ngươi thử coi! Coi ngươi có báo được cừu hay không cho biết! Nhậm Sương Bạch chẳng có vẻ gì là tức giận trước những lời mắng nhiếc của Thôi Công Đức, chậm rãi nói : - Chiếc bị thịt năm xưa giờ đây chưa hẳn vẫn là chiếc bị thịt, Thôi Công Đức, tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng thì hơn! Nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, Thôi Công Đức dáng hùng hùng hổ nói : - Ngươi hãy nhớ lại xem huynh đệ ta trừng trị sư phụ ngươi thế nào, ngươi sẽ biết được huynh đệ ta sẽ trừng trị ngươi hệt như thế. Ngươi biết như vậy gọi là gì không? Gọi là y đơn hốt thuốc! Mẹ nó, trảm thảo không trừ căn gió xuân thổi lại sống dậy, lời minh huấn của cổ nhân quả không sai chút nào! Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói : - Hai ngươi cùng động thủ đi! Đến lúc này Ngao Trường Thanh bỗng mỉm cười nói : - Huynh đệ ta chẳng cần phải cùng động thủ, Nhậm lão đệ, dù ngày hôm nay ngươi chủ động đưa huynh đệ ta đến đây, nhưng không thể mọi việc đều do ngươi sắp xếp hết được! Giọng Nhậm Sương Bạch băng lạnh nói : - Lúc sát hai sư phụ ta, chẳng phải hai ngươi cũng đồng ra tay đó sao? Ngao Trường Thanh lắc đầu, chỏm tóc cột nhổng lên trời của y lắc qua lắc lại trông rất hoạt kê, mỉm cười nói : - Có lúc ngồi trên ghế còn phải thay đổi tư thế nữa là, Nhậm lão đệ, ngươi có tính toán của riêng ngươi, huynh đệ ta cũng có tính toán của huynh đệ ta, lấy biến hóa để chế tiên cơ, hành động của ngươi ngày hôm nay có lẽ cũng xuất phát từ quan điểm đó, có phải không? Thôi Công Đức vẻ xốc xáo, xắn tay áo lên, nói : - Ngao đại ca, để đệ đánh trận đầu cho! Ngao Trường Thanh ti hí hai mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, chậm rãi nói : - Ngươi không được nóng nảy, Công Đức, đây là việc liên quan đến sinh tử tồn vong, càng không nên nóng vội mà uổng mạng! Thôi Công Đức ra vẻ rất chắc chắn nói : - Đệ biết mà, đại ca cứ yên chí lớn đi! Đệ muốn coi thử đồ đệ của Điền Vị sau mười năm vắng bóng đã học được bản lãnh kinh thiên động địa gì cho biết! Thân hình Nhậm Sương Bạch từ đầu đến giờ vẫn đứng dựa vào vách đá từ từ đứng thẳng dậy, bước tới phía trước một bước, cánh tay phải đưa ra phía trước, chầm chậm rút thanh “Đoạn Trường Hồng” giấu nơi thắt lưng ra, đao quang sáng rực chen lẫn sắc đỏ chờn vờn, khiến người nhìn vào không khỏi có cảm giác rờn rợn, ma quái! Ngao Trường Thanh chú mục nhìn thanh miến đao, hai mắt như dán chặt vào thân đao, một tay giơ lên làm một cử chỉ dặn dò Thôi Công Đức phải thận trọng!