Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương
Chương 20
Ngoài trời mưa vẫn rơi, những hạt mưa tí tách tí tách rơi trong đêm nghe rất êm tai.
Lin khá thích trời mưa. Cái này không phải thiếu nữ mới lớn đa sầu đa cảm gì đâu, chẳng qua trời mưa thì lạnh, mà lạnh thì ngủ rất ngon. Thế nên, được dịp chẳng mấy khi thoải mái thế này, Lin đánh thẳng một giấc từ bình minh đến chạng vạng mà chẳng biết đây là đâu. Nhờ vậy cơn sốt gần như đã thuyên giảm ít nhiều, chỉ còn lại cảm giác hơi mệt và vai trái đau nhức thôi. Chỉ cần ăn ngủ điều đặn một chút là ổn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhỏ có cảm giác an toàn kể từ lúc nhỏ bước chân vào Vampire’s World. Nơi này thật bình yên, bên cạnh Zue thật bình yên.
Lin ngủ rất ngon, đến tận khi Zue cau mày đứng nhìn con sâu lười đang cuộn chặt mình trong chăn nhỏ mới chịu thức dậy. Zue lên tiếng trước: “Thức dậy, thay trang phục, rời khỏi đây”.
Nhìn chiếc váy mới đặt cạnh đó, lại nhìn sang khuôn mặt thiếu thốn cảm xúc của Zue, Lin đưa tay ngoắc ngoắc Zue lại gần mình.
Zue có chút khó hiểu, song lại nghĩ nhỏ chưa khỏe hẳn nên liền đi lại gần để quan sát. Lin ngồi dưới giường nên Zue buộc phải cuối người xuống. Bỗng nhiên lúc đó, một thứ gì đó mềm mềm nhẹ đặt vào má anh. Giọng nói bên tai nhẹ nhàng thì thào: “Không ai nói với anh về phép lịch sự vào lúc thức dậy à”. Sau đó mĩm cười: “Chào buổi tối, một đêm tốt lành nhé, Zue”.
Zue rõ ngây người.
Thấy thế, Lin cười ha ha: “Uây uây, chỉ là hôn chúc buổi sáng thôi mà, bình thường tôi vẫn hay làm thế này với Emi. Mà dù chúng ta là vampire, nhưng vẫn mang truyền thống của Phương Tây. Ha ha, trông anh cứ như một cô gái phong kiến Châu Á vậy. Ha...”.
Tiếng cười chứ dứt, một nụ hôn lên môi đã nuốt trọn.
Lin đớ lưỡi nhìn Zue vừa rời khỏi môi mình: “Anh.... Anh..”.
Zue tỉnh rụi đáp lại: “Không phải cô nói mình là một cô gái Phương Tây đúng nghĩa sao? chỉ là hôn thôi mà”.
Lin đỏ mặt gặm môi, không ngờ Zue lại còn có loại tính cách này cơ đấy. Chẳng lẽ anh ta không biết hôn môi chỉ dành cho tình nhân và vợ chồng thôi sao.
Zue bỏ ra ngoài, trên môi vẫn còn lưu lại mùi hương ngọt ngào và nụ cười đẹp tựa thiên sứ của anh.
----
Lúc Lin thay đồ xong ngoài trời vẫn còn mưa lấm tấm, Lin cầm cây ô màu trong suốt, nhỏ đưa mắt nhìn Zue có chút mong chờ anh sẽ hỏi gì đó. Nhưng không, Zue vẫn lặng thinh như thể anh chưa chứng kiến bất cứ thứ gì, như vậy càng làm Lin cảm thấy lo lắng hơn. Cầm cây ô trong tay, Lin lắp bắp môi: “Zue.. anh... anh...”.
Zue quay lại, ánh mắt xanh trong như hạt mưa ngoài cửa sổ: “Sao?”.
Lin có chút ngẩn người.
Zue không phải kẻ ngốc. E là nhìn vào miệng vết thương trên vai nhỏ thôi đã đủ để anh hình dung được quan cảnh lúc đó rồi. Anh ta chắc chắn biết được nhỏ đã chạm trán với gia tộc thợ săn Yatogami. Anh ta trị sốt cho nhỏ theo cách con người. Cũng đã chứng kiến phong ấn của nhỏ bị cưỡng bức gỡ bỏ. Bao nhiêu đó còn không đủ để anh ta suy ra thêm vài thứ nữa sao. Không biết chừng có khi anh ta đã thông qua cơ thể dị thường của nhỏ để suy ra Ceref rồi ấy chứ, bởi cái cơ thể có 1 - 0 – 2 này, những kẻ tầm thường lám sao có thể tạo ra được.
Thậm chí là Zue đã đột nhập phòng Lin, đem túi át mùi hương, kem làm lạnh da thịt và thuốc chống lạnh cho nhỏ. Và anh ta cũng đã phong ấn nốt 8 phần ma lực của Lin
Lin khẽ cắn môi. Mà thôi đi, anh ta đã không lên tiếng hỏi han, thì nhỏ thắc mắc làm gì cơ chứ. Nếu Zue muốn tố cáo nhỏ gì đó, hẳn đã không cứu nhỏ, chứa chấp nhỏ suốt ba ngày qua làm gì.
Khi đã chắc chắn không có ai bên ngoài, Lin mới đi ra khỏi cửa, bật ô lên. Chợt nhỏ quay lại nhìn Zue, môi mĩm cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Tôi nợ anh lần này”.
Zue hơi nhướng nhướng mày: “Vậy lấy thân báo đáp đi”.
Lin bỉu môi: “Biêt rồi thưa hoàng tử điện hạ kiêm cậu chủ của tôi, dù liều cái mạng này tôi cũng không để anh gặp nguy hiểm”.
Zue khẽ ho một tiếng như đang ngượng: “Ta nghĩ cô nên tham khảo văn hóa Trung Quốc nhiều hơn”.
Lúc này Lin mới lờ mờ hiểu ý nghỉa của câu “Lấy thân báo đáp” không khỏi giật giật khóe môi. Hoàng tử điện hạ xem ra cũng biết đùa lắm.
Lin không đáp, nhỏ bước ra khỏi mái che của kí túc xá, thân người mong manh như hạt mưa, nước từ cây dù trượt xuống, Lin đưa tay ra hứng, rồi lại ngây ngô mĩm cười. Chợt nhỏ lên tiếng: “Tôi hi vọng anh có thể tin tôi”.
Nhìn mái tóc vàng dần bị màn mưa che khuất, đôi mắt Zue thoáng trầm ngâm.
Tin em?
---
Mưa đêm khiến khung cảnh có chút mịt mờ. Lin đưa tay lên mắt trái chỉnh chỉnh lại lens, kết quả vẫn chỉ thấy rõ trong phạm vi vài mét, có lẽ trong trận chiến đó nó đã bị ảnh hưởng ít nhiều.
Lin khẽ thở dài, bây giờ mặc dù còn sớm nhưng chẳng gì đảm bảo cho việc nhỏ tháo gạt dùng mắt phải cả. Thôi thì cứ đi đại vậy, dù sao trí nhớ của Lin khá tốt, con đường này chưa đi qua bao giờ nhưng nhỏ đã có nhìn qua trên bản đồ trường rồi, chắc không đến nỗi đi lạc đâu.
Vì đang ở trong khuôn viên ki túc xa của dòng thuần nên Lin có thể chắc chắn được rằng không mấy ai qua lại, cho nên nhỏ tăng nhịp bước chân, suy cho cùng nhỏ cũng muốn về kí túc xá càng nhanh càng tốt, ở đây không an toàn với nhỏ.
Lin hơi cuối mặt bước đi, nhằm mục đích lỡ tông phải ai còn có lí do đang nhìn xuống đất nên không thấy đường phía trước để tránh tình trạng bị kẻ khác lên án Lin là vampire không nhìn thấy trong bóng tối thì coi như nhỏ toi.
Nhưng mà chắc không tông trúng ai đâu, nhỏ không né thì những vampire với khứu giác đầy đủ sẽ tự tránh nhỏ mà.
Nhưng mà, vampire vốn là loài hoàn hảo, mà những kẻ hoàn hảo thường rất tự cao, và những kẻ tự cao thường chỉ thích được - nhường -đường mà thôi.
Vâng, chính xác Lin đã tông phải một kẻ tự cao như thế. Mặc dù trường Vampire Knight nhằm tránh những tác dụng tiêu cực từ giác quan của vampire, nhất là mũi nên trong khuôn viên trường, tốc độ và phạm vi khuếch tán mùi hương khá chậm, nhưng mà ở khoảng cách vài mét thì Lin chắc chắn cái tên tông mình thừa sức nhận ra sự tồn tại của nhỏ, vậy mà không thèm tránh mới ghê chứ.
Suy nghĩ của Lin đầu tiên là tên Vampire này có thân nhiệt có chút cao hơn so với thông thường. Suy nghĩ thứ hai là anh ta là một vampire mạnh, một chuyện đơn giản là Lin tông vào anh ta, anh ta vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, còn nhỏ thì bị phản lực làm cho ngã lăn bồ càng ra đất.
Vampire nam, thân nhiệt cao, thể chất vượt trội, ở kí túc xá dòng thuần tự tiện đi lại thoải mái, ngôi cao không có thói quen tránh đường cho kẻ khác. Với từng ấy thôi cũng đủ để nhỏ khỏi nhìn mặt cũng biết vị đại nhân nào.
Lin than thầm một tiếng trong đầu. Làm sao nhỏ lại không chú ý đến cuộc họp nghị viện ở trường mấy ngày nay, lại thêm Edana lần trước vì đấu với lũ Zombie mà bị thương chứ. Trời ạ, anh trai họp xong sẵn tiện đi thăm em gái, cái lẽ thường tình ấy cũng quên mất. Mà đúng là số nhỏ xúi quẩy thật, ba đêm ngày - 72 tiếng, cộng thêm cái khu kí túc xá đặc biệt này rộng như cái thị trấn, vậy mà “đụng” được mới hay chứ.
Có một chút vấn đề ở đây là, Lin đang đi lên bậc thang trong khuôn viên, cho nên nhỏ va phải vampire kia tất nhiên là ngã từ bậc thang xuống, chính xác là lăn từ nấc thang thứ 17 xuống 0 như một cái bao cát bị đạp.
Xương thịt vampire khá tốt, ngã như thế cũng không sao, chỉ có chạm vết thương và váy áo ướt nhem.
Cú đập vai xuống đất khiến Lin có chút say sẫm, nhỏ toan chống tay phải đứng lên thì một bàn tay to lớn chìa ra trước mặt. Cái tên này mà lịch sự muốn giúp nhỏ thì ngay lúc Lin chưa kịp ngã kéo nhỏ lại rồi. Đưa tay cái đầu anh ta á. Làm như tốt lành lắm vậy.
Rủa thì rủa trong lòng như thế, nhưng Lin không ngốc tới mức không biết ai là ai đâu. Nhỏ theo bàn tay kia, đôi mắt tròn xoe có chút sợ hãi: “Em.... em.. xin lỗi”.
Lúc hai ánh mắt giao nhau. Lin có chút chói mắt.
Đôi tròng mắt đỏ cam có chút bỡn cợt, mái tóc tựa ngọn hỏa diễm đang rực cháy, bộ tước phục dù chỉ có hai màu đỏ trắng nhưng khoác lên người anh ta lại rực rỡ vô cùng, khuôn mặt tuy có kém Zue một chút nhưng cái khí chất quý tộc e là vượt cả Zue. Anh ta đứng trong mưa, như mặt trời xua đi đêm tối lạnh giá, tựa một vị thần ánh dương lạc giữa chốn đêm đen của bọn quỷ hút máu.
Anh ta không có vẻ đẹp thanh khiết như băng như nước không chút tì vết đến thế gian khó gì bì kịp như Zebra.
Cũng không sỡ hữu cái kiểu hoàn hảo ở mọi góc nhìn, lạnh lùng mê hoặc khiến kẻ khác ngây dại điên đảo như Zue.
Ở anh ta là nét đẹp khiến người ta có chút bực bội. Bởi ghen ghét, vì nó quá chói loá làm lu mờ hết thảy những thứ xung quanh.
Hỏa Diễm Vương Adalwen Rigil Kentaurous. Lần đầu tiên trong đời Lin gặp một chàng trai chói mắt tới thế.
Khó mà tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu Zebra, Zue và Adalwen đứng gần nhau.
Bàn tay kia vẫn giữ trước mặt.
Lin nghiến răng. Anh ta là dòng thuần kiêu ngạo, từ chối cái tay này là làm mất thể diện của anh ta. Thôi thì trách nhỏ hôm nay phong thủy không tốt vậy.
Lin đưa tay ra, đôi mắt có chút sợ sệt như không dám khước từ nhưng cũng không dám nắm. Cái động tác tự nhiên như chẳng có chút diễn xuất đó khiến kẻ đối diện hơi cau mày
Tay vừa đặt lên, một lực mạnh mẽ đã kéo thốc nhỏ lên. Lin còn đang bực bội vì cái kéo mạnh như vậy chắc chắn sẽ khiến nhỏ lao thẳng vào lòng anh ta....
Thì một đôi môi nóng bỏng đã áp lên môi nhỏ.
Nếu một kẻ có quan hệ bình thường hoặc xa lạ với bạn bất ngờ hôn bạn, giả sử kĩ thuật khóa môi của anh ta rất tuyệt, thì ít nhiều bạn cũng sẽ ngây ngẩn trong chốc lát. Còn đối với một kẻ bạn không ưa gì mà đến hôn bạn, dù y có nồng cháy như Romeo hôn Juliet đi nữa thì bạn cũng thấy buồn nôn.
Tay trái của Adalwen siết chặt lấy cổ tay phải của Lin, tay phải đầy lực đạo đặt sau gáy nhỏ giữ chặt đầu. Cái lực tay như tạo gọng kiềm ấy, nhỏ full power cũng không vật nổi anh ta chứ đừng nói chỉ với tình trạng hai phần như vậy.
Mặc kệ Adalwen đang mân mê môi nhỏ thế nào, Lin cũng ra sức ngậm chặt môi không cho anh ta thêm tí “đất” nào. Bàn tay trái đặt ở ngực Adalwen ra sức đẩy anh ta ra nhưng vô ít, đành cố gắng ngăn không đóng băng anh ta để tránh rắc rối. Đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Adalwen, ở khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy đôi con ngươi như than trong lò của anh ta. Bỗng nhiên, đôi mắt ấy ánh lên tia đỏ.
Cái cảm giác nóng bừng khiến Lin trong phút giây sợ sệt mà mất cảnh giác. Kết quả khoang miệng bị Adalwen chiếm hết.
Cái kĩ thuật hôn kiểu Pháp này cũng khá lắm. Tiếc là so với Zebric hôn nhỏ vào 100 năm trước kém hơn nhiều, mà điều thua kém đầu tiên là chẳng có tí cảm xúc gì cả.
Đã lỡ diễn kịch thì diễn luôn cho trót. Một quý cô Tây Âu 117 tuổi, 47 năm mở mắt nhìn đời mà chưa hôn ai thì quả thật là một điều mất mặt. Hôm nay quý cô đây sẽ cho ngươi biết thế nào là một nụ hôn kiểu Pháp đúng nghĩa.
Bàn tay lúc nãy yếu ớt chống chọi trên ngực Adalwen giờ lần lên, khẽ vuốt qua cổ rồi đến tai qua bờ má, tiếp đó sượt qua gáy rồi ôm lấy. Căn bản là Adalwen khá cao, Lin nhướng chân lên, thu hẹp hơn nửa khoảng cách của hai người.
Ngọn lửa bén lên cháy rực, lửa tạo thành một khối cầu bao lấy hai vampire khiến một giọt nước mưa cũng không chạm đến người. Ngọn lửa phút chốc hong khô váy Lin.
Cuối cùng Adalwen cũng buông, vừa hay nhỏ cũng sắp hết hơi và kiên nhẫn. Nhỏ đỏ mặt nhìn Adalwen: “Em...”. Vâng, một biểu cảm rất giống thiếu nữ mới lớn.
Adalwen đặt tay lên môi nhỏ: “Ta không nghĩ rằng Juliet có thể hôn tốt hơn em”.
Lin ngượng ngùng cuối đầu. Cái này là năm 17 tuổi Zebric dạy nhỏ đấy. Anh vốn là vampire phong lưu số 1 trong thế giới Vampire, dĩ nhiên hôn rất tốt. Adalwen mới hôn đệ tử của Zebric là nhỏ đây mà đã thế, thì chắc trực tiếp hôn Zebric sẽ phat ngất luôn không chừng.
Lin nhìn ngón tay đang đặt ở môi mình, thực chỉ muốn thuận miệng cắn đứt tay anh ta cho hả giận.
Song, nhỏ chỉ e thẹn rồi quay lưng đi để diễn cho nốt vở kịch này.
Lúc Lin đã đi khuất, trên cái cây vốn chẳng có ai bây giờ lại xuất hiện một chàng trai khác. Gã khẽ cười: “Đúng là tiểu thư Edana không thắng nổi khuôn mặt này. Sao rồi chủ nhân của tôi, mùi vị thế nào?”.
Adalwen nhìn theo bóng lưng, đáp: “Rất tốt”.
Chàng trai kia cười: “Co vẻ ngài đã thành công trong việc đoạt lấy giám sát viên của hoàng tử nhỉ? Tôi thấy cô ta phối hợp tốt ấy. Mà cũng phải thôi, không một cô gái nào có thể cưỡng lại được ngài”.
Adalwen nhếch môi cười: “Ta đã nghĩ vậy, cho đến khi nụ hôn của cô ấy nói cho ta biết rằng cô ấy không thích gì ta. Quả nhiên người đầu tiên có thể khiến Jupiter nghe lời có khác. Tinh toán lẫn diễn xuất rất tốt, đến ta còn xém bị qua mặt”.
Chàng trai kia có chút cau mày. Song, toàn thân gã bùng lửa, trong nháy mắt đã biến thành một con hỏa long dũng mãnh cho Adalwen ngự giá.
Mái tóc đỏ dài chỉ dùng một mãnh lụa cột lại bay bay trong gió. Đôi mắt Adalwen chứa đầy sự thú vị. Một nụ hôn rực cháy đầy sự toan tính, quả thật thú vị lắm. Nhưng mà Clionadh, em hẳn phải biết trong lúc hôn không được phép suy nghĩ vấn đề khác đâu. Và ta nghĩ rằng lần sau ta sẽ không để mình cho phép em suy nghĩ khi đang môi kề môi với ta đâu.
Ta rất trông đợi cái cảm giác từ nụ hôn thật lòng của em đấy.
Kế hoạch của ta sẽ thật hoàn hảo khi có em.Trái tim của Jupiter và thậm chí là Zebra rồi sẽ thuộc về em. Nhưng trái tim của em chỉ đươc phép có ta. Chỉ cần một nguyên tắc đó thôi, thì cả thế giới này và em, sẽ là của ta.
---
Lin cuối cùng cũng rời khỏi kí túc xá của dòng thuần. Nhỏ lập tức hóa ra một lớp khí tẩy sạch miệng. Thầm nghĩ thật may là chưa ăn gì, nếu không lại tốn thức ăn để nôn.
Lin không thích Adalwen, mặc dù đây là lần đầu tiên nhỏ gặp anh ta. Bởi cuộc đời Lin thành ra như ngày hôm nay đều do anh ta là chất xúc tác.
Nếu nói việc gặp Zebric, rồi hại chết anh, tiếp đến là thành vampire là một chuỗi hiệu ứng dây chuyền Domino thì Adalwen là kẻ đã thúc đẩy chuỗi sự việc ấy. Dễ hình dung rằng nếu anh ta không khốn nạn hại Zebric khiến anh bị thợ săn bắt, rồi được Ceref cứu, buộc phải lưu lại thế giới con người rồi tình cờ gặp Lin thì nhỏ đã không đứng đây bây giờ. Chung quy mà nói, cuộc đời nhỏ nhảy từ người sang vampire đều là do anh ta mà ra.
Adalwen đưa tay đỡ Lin là bởi anh ta nhận ra nhỏ là giám sát viên của Zue. Cái cử chỉ thân mật kia e là muốn cám dỗ nhỏ phản bội lại Jupiter. Ừ thì anh ta hoàn hảo thật đấy, nhưng so ra vẫn chẳng bằng Zue điện hạ, càng không dễ thương bằng Zebra. Mà cho dù anh ta có như thế nào với Lin, nhỏ cũng không bao giờ cùng một phe với y.
Công tước Adalwen, tham vọng quyền lực của anh ta chẳng thua kém gì Ceref đâu, và những kẻ như vậy, Lin không bao giờ muốn dính dáng tới.
---
“Thật ra lúc đó ta còn là một con bé ngây thơ nên hay oán trách vậy thôi. Căn bản anh có xuất hiện hay không, Ceref có lợi dụng ta hay không, thì việc ta gặp Zue cũng là chuyện sớm muộn. Đôi lúc ta vẫn nghĩ, ta với hắn, rốt cuộc là tình yêu hay chỉ đơn giản là lời nguyền của định mệnh”.
Adalwen tiến đến gần cô gái đang ngự trên ngai vàng tối cao bất diệt kia. Anh quỳ một chân xuống, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô: “Không quan trọng nữa, vì ta đang ở đây, ta mới là chồng sắp cưới của em, là vampire duy nhất cùng em đi đến vĩnh hằng, không phải Jupiter, cũng không là ai khác, chỉ mình ta”.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
10 chương
69 chương
86 chương