Huyết phượng kỳ duyên
Chương 98 : thân tình hợp lại [hạ]
Hai con giao long trong suốt há miệng muốn cắn Lâm Lang, Lâm Lang lại không hay biết, vẫn chậm rãi lui về sau, bỗng phía sau hiện lên hào quang màu tím, thiên sư Tấn Hồng từ không trung rơi xuống, giơ lên truy phù bảo kiếm để ở hai miệng giao long, quát một tiếng: "Đánh!", đùng đùng--" một chuỗi tiếng nổ, miệng hai con giao long bị xuyên qua tia sét đánh, thân mình run rẩy té xuống đất hóa thành khí đen, dần tan biến không còn dấu vết.
Còn lại bốn tiên gia cao thủ nhanh chóng chuyển người vây quanh Hạo Nguyệt ở giữa, vốn sáu người tự biết không phải là đối thủ của hồ yêu, mọi sự đều giữ hòa khí, thế nhưng Hạo Nguyệt lại giận dữ xuất thủ đánh Mai sư thái trọng thương, tam sơn ngũ nhạc tiên gia chung một liên minh, trận này không thể dùng võ mồm hóa giải được nữa.
Tấn Hồng cứu Lâm Lang sau đó vẽ vòng tròn, bảo nàng đứng giữa vòng, không được bước ra, sau đó dùng bảo kiếm vẽ trên không vài đạo phù chú bảo hộ Lâm Lang. Sau khi họa xong nghiêng người liếc nhìn Thủy Tâm, trong mắt hiện lên tia sắc bén, Thủy Tâm giật mình một chút cước bộ lui sau vài bước, ánh mắt đạo nhân nhìn nàng hung ác cùng khinh thường, chẳng lẽ nhận định nàng cùng Hạo Nguyệt là một dạng sao?
Trong lòng Thủy Tâm không khỏi bi thương, cắn chặt môi một lát, chậm rãi đi tới bên cạnh Hạo Nguyệt làm Hạo Nguyệt có chút đắc ý. Dưới chân Thủy Tâm cũng nhanh chóng hiện ra một vòng tròn, một chuỗi màu đen phù chú hiện lên bốn phía hiện ra bức tường màu tím trong suốt bảo vệ chặt chẽ Thủy Tâm.
Sáu người giương cung bạt kiếm, gắt gao nhìn đối thủ, Hạo Nguyệt đốt mặt năm tiên gia cao thủ, trong mắt không có nửa điểm sợ hãi, sau người ngưng thần bế khí, cẩn thận tìm nhược điểm đối phương.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Lang đứng trong vòng nhìn xem mồ hôi ướt đẫm, Thủy Tâm lại bình tĩnh vẫn không nhúc nhích.
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Sáu người vẫn bất động...
Ba canh giờ trôi qua, Hồ Anh có chút mệt, nàng mới mười lăm tuổi, đạo hạnh còn thấp, tay trái không tự chủ run rẩy mấy nhịp, Hạo Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, tay trái mở ra năm tử quang hướng tới tay trái Hồ Anh, chiêu này nhanh như chớp, Hồ Anh không kịp phản ứng, Hồ Vô Sở vội vàng đưa tay ngăn đỡ, thế nhưng Hạo Nguyệt lập tức đổi phương hướng, năm ngón tay phải hiện lên năm tử quang hóa thành yêu khí sắc bén, hình dạng lại giống đầu yêu hồ há mồm nhắm thẳng cánh tay trái cắn một ngụm, mọi người không thấy rõ lắm, chỉ nghe tiếng thê lương thảm thiết, cánh tay trái Hồ Vô Sở tuôn ra máu, một cánh tay đứt rơi trên mặt đất, Thủy Tâm sợ hãi bịt mắt, Lâm Lang cả kinh thiếu chút nữa ngã ngồi.
Bốn vị tiên gia khác không kịp xem thương thế Hồ Vô Sở thừa dịp khe hở Hành Nguyên Đại Sư mở ra kim quang tán, tiên tán mở rộng biến thành đại tán để năm người vào cạnh tán, năm vị tiên nhân trong thần quan nháy mắt ẩn thân, Diệu Thủ Chân Nhân nhân cơ hội bắn từ tay áo ra tơ vàng trói chặt Hạo Nguyệt, Tấn Hồng niệm chú tử lôi, trên đỉnh đầu nhanh chóng ngưng kết hắc lôi vân, Hồ Anh lấy vòng kim cương đập loạn lên Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt không nhìn thấy thân hình năm người, chỉ nhìn thấy từng đạo kim quang hiện lên, tránh phải tránh trái không dứt, ngẩng đầu thấy bên trên không khỏi kinh ngạc, đỉnh đầu lôi vân tích tụ càng nhiều, nếu không kịp hóa giải chắc chắn dữ nhiều lành ít, nàng ổn định thân mình mở ra đôi yêu đồng, lúc này Hồ Anh đã muốn đánh đỏ hai mắt, một đôi vòng kim cương tỏa hoa quang vô cùng sắc bén, dựa mưa sinh gió, tuy rằng Hạo Nguyệt nhìn không thấy thân thể nàng, nhưng vòng kim cương tạo ra hướng gió có thể cảm giác được, Hạo Nguyệt nhắm chuẩn phương hướng Hồ Anh, đôi yêu đồng nhìn rõ vị trí vòng kim cương, thân mình thoáng tới gần, nương theo lực vòng kim cương cắt đứt dây trói tơ vàng, lại một cước đá Hồ Anh bay ra vài trượng, té xuống đất thổ huyết.
Trên đỉnh đầu lôi vân dần ngưng kết thành hình, ngàn vạn đạo tử quang ở trong mây đen quay cuồng, Hạo Nguyệt không cố đối phó Hồ Anh, phi thân nhảy lên cởi ra áo bào, đưa áo bào lên không trung xoay vòng tạo ta ngàn vạn đạo bạch quang, tử lôi vân bị kích thích, theo phương hướng bạch quang phát ra vô số tử điện, một tiếng nổ lớn vang lên, Hạo Nguyệt quan sát cẩn thận, nắm áo bào dẫn tử lôi hướng tới kim quang tán, vô số lôi điện như ngàn vạn con thân rắn uốn lượn đuổi theo áo bào, Hạo Nguyệt đưa áo bào tới kim quang tán lập tức tránh né. Ngàn vạn tử lôi cùng đánh xuống kim quang tán truyền điện theo thanh tán xuống, chỉ nghe tiếng hét thảm từ trong tán vọng ra, kim quang tán nháy mắt hiện nguyên hình rơi xuống đất, hai tay Hành Nguyên Đại Sư bị sét đánh nát, hồn phi phách tán, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Tấn Hồng cũng hao hết chân khí, thở hồng hộc ngồi xếp bằng dưới đất, không có sức phản kháng, chỉ còn lại Diệu Thủ Chân Nhân và Hồ Anh, nhìn thấu sáu tiên trưởng bị đánh bại hết bốn, hai người còn lại muốn trốn cũng không thoát, đành cắn răng cùng Hạo Nguyệt đồng quy vô tận.
Vòng kim cương dài thêm răng cưa vài phần, Hạo Nguyệt cũng đã rất mệt thở hồng hộc, Hồ Anh và Diệu Thủ Chân Nhân lại liên thủ đấu lại nàng, hai người này căn bản không phải là đối thủ của Hạo Nguyệt, quanh thân đều có vết trảo, máu cơ hồ muốn chảy ra hết, nhưng lại kiêu ngạo không cam lòng chịu thua, Hạo Nguyệt trỗi dậy sát ý, trảo róc một mảng da thịt trước ngực Diệu Thủ Chân Nhân, tiếp theo một cước đá Hồ Anh rơi xuống vách núi.
Một cước này khiến Hồ Vô Sở nhìn muốn ngất đi, thiên sư Tấn Hồng há hốc miệng, Thủy Tâm bịt miệng lại, Lâm Lang té ngồi xuống đất, Mai Mộ Tuyết đang dưỡng thần toàn thân cứng đờ, cả tòa Thanh Phong Nhai tĩnh lặng đáng sợ...
Chợt nghe tiếng trẻ con khóc lớn đánh vỡ không khí tĩnh lặng, nguyên lai Lâm Lang ngồi xuống đất không cẩn thận đụng phải Linh nhi, đứa nhỏ oa oa khóc lớn lên. Hạo Nguyệt sát khí đỏ hai mắt, chợt nghe tiếng con nít khóc nỉ non khiến nàng không chút thoải mái, hung hăng quay đầu lại, năm ngón tay phải đồng loạt hướng tới Lâm Lang, năm lực đạo dũng mãnh tấn công Lâm Lang và Linh nhi, Thủy Tâm còn chưa lấy lại tinh thần, Lâm Lang căn bản trốn cũng không thoát, trơ mắt nhìn lực xé gió bắn tới phá hủy vòng bảo hộ của Tấn Hồng, đá vụn tro bụi hoãn loạn cùng hướng tới nàng.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, một luồng phi hồng ánh sáng hiện lên, Thanh Vũ ôm lấy Lâm Lang tránh thoát trận công kích này, nhẹ nhàng dừng ở trên một ngọn núi. Trên đường nàng hồi kinh, qua vai ngày mới đi được nửa lộ trình, hôm qua ban đêm nàng nhận thấy hướng Thanh Phong nhai tựa hồ phát ra dày đặc yêu khí, vì thế mệnh thủ hạ lập tức đổi phương quay lại Thanh Phong Nhai, đi đến nửa đường phát giác yêu khí càng lúc càng dày, nàng thật sự không yên lòng cho nên một mình vươn hai cánh bay trở lại.
Thanh Vũ đứng sừng sững ở trên đỉnh núi sau lưng vỗ nhẹ cánh chim màu đỏ chói mắt, Hạo Nguyệt không khỏi cười lạnh, Thanh Vũ dường như không xem nàng mà chỉ nhìn chằm chằm người trong lòng hỏi: "Nàng có bị thương không?" Lâm Lang ngẩng đầu nhìn thấy nàng, xoay lưng đi không buồn quan tâm.
Tâm như bị kim châm, Thanh Vũ ngưng thần hướng Hạo Nguyệt nói: "Ta mặc kệ ngươi đối những người khác thế nào, nếu ngươi dám tổn hại Lâm Lang và Linh nhi, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
Hạo Nguyệt không khỏi cười lạnh: "Vậy sao?"
Nâng tay tạo thành lan hoa chỉ bắn ra, trong không khí tạo ra ba trọng kích đánh tới Thanh Vũ hai người, Thanh Vũ vỗ cánh bay trên không, dùng lợi trảo đánh tan một trong ba trọng kích, hai cái còn lại dần dần tiêu tán.
"Đã lâu không gặp, ngươi cũng có tiến bộ nhiều." Hạo Nguyệt giả ý khen ngợi nhưng khóe mắt lại lộ ra sự miệt thị.
Thanh Vũ không muốn cùng nàng tranh luận, đi thẳng vào vấn đề: "Chỉ cần ngươi rời đi nơi này, ta tuyệt không dây dưa với ngươi."
Hạo Nguyệt trừng mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi ăn tim cọp gan hùm, cư nhiên dám đàm điều kiện với ta!" thân hình hóa thành đạo tử quang vọt mạnh tới Thanh Vũ, Thanh Vũ cũng không yếu thế hóa thành đạo hồng quanh cùng tử quang đánh nhau, một sự va chạm trên không phát ra chói mắt, mọi người thấy hoa cả mắt, chỉ thấy hồng quang và tử quang nhanh như tia chớp, ở không trung thỉnh thoảng va chạm nhau, từng giọt máu đỏ rơi xuống, máu dính vào hoa cỏ lập tức biến khô hóa thành băng vụn màu đen. Lâm Lang biết đó là máu Thanh Vũ, tuy nàng hận oan gia kia nhẫn tâm nhưng từ đầu chí cuối đều hướng về oan gia, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hồng quang, tâm treo ở cổ họng.
Hai người ở trên không dây dưa đánh nhau, Thanh Vũ chung quy không phải đối thủ của Hạo Nguyệt, toàn thân bị cắt chảy máu, nàng tựa như con chuột rơi vào móng vuốt mèo, hoàn toàn bị mèo đùa giỡn trong bàn tay, uất hận đau đớn đều nuốt vào bụng.
Hạo Nguyệt trải qua liên tiếp tràng chém giết lúc này đã muốn kiệt sức, nàng không muốn lãng phí thêm thời gian, nhắm thẳng ngực Thanh Vũ đánh ra một chưởng, Thanh Vũ phun ra búng máu. Hạo Nguyệt nghiêng người tránh thoát độc huyết, nghĩ rằng nàng không thể động đậy, bỗng nhiên tay Hạo Nguyệt đánh vào ngực Thanh Vũ bị giữ chặt, nhấc chân đá một cước vào cằm Hạo Nguyệt, mặt nạ bị đá rơi xuống. Hạo Nguyệt té xuống mặt đất thổ huyết, hai mắt muốn phun ra hỏa, hung hăng tát Thanh Vũ tới tấp muốn ngất đi, mặt nạ cũng bị đánh nát.
Thủy Tâm thấy hai người đều bị thương, lòng đau đớn tột đỉnh, lúc này uy lực vòng bảo hộ màu tím rốt cuộc giảm vài phần, Thủy Tâm dùng hết toàn thân khí lực vọt ra, ôm chặt Hạo Nguyệt, cầm mặt nàng khóc nói: "Đủ rồi, Hạo Nguyệt, đủ rồi, ta cùng ngươi trở về, đừng đả thương người nữa, chúng ta trở về đi..."
Hạo Nguyệt vẫn chưa bớt giận, ngẩng đầu thấy Lâm Lang đang đứng trên đỉnh núi, Linh nhi còn đang lớn tiếng khóc nỉ non, còn chưa đợi Thủy Tâm phản ứng, nàng bay tới trước mặt Lâm Lang đoạt đứa nhỏ sau lưng ném xuống vách núi.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Thủy Tâm cả kinh nói không nên lời, toàn thân như bị đóng băng...
Thanh Vũ cùng Lâm Lang như hai pho tượng, Lâm Lang phịch phịch quỳ gối xuống, ngơ ngác nhìn Hạo Nguyệt, choáng váng...
Hạo Nguyệt nhìn Thanh Vũ và Lâm Lang trở nên si ngốc ngơ ngác, ngửa đầu phát ra chuỗi cười lạnh, trở lại bên cạnh Thủy Tâm, đỡ thắt lưng nàng ôn nhu nói: "Đi, chúng ta trở về nào."
"Đó là con của ngươi..." Thủy Tâm ngơ ngác thốt ra vài từ.
Hạo Nguyệt "Hả?" một tiếng, quay đầu nhìn nàng, tựa hồ không nghe rõ.
"Ta nói...đó là con của ngươi!" Thủy Tâm ngữ khí trở nên tức giận, hai tay nắm thành quyền dùng hết sức đánh Hạo Nguyệt, vừa khóc vừa mắng: "Ngươi vô liêm sỉ! Ngươi giết con mình mất rồi! Ngươi trả con cho ta! Ngươi trả Linh nhi cho ta a..." Nàng khóc lớn chậm rãi quỳ gối dưới chân Hạo Nguyệt, khóc muốn đứt từng khúc ruột.
Hạo Nguyệt tựa hồ còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, lòng nàng dần bắt đầu lo sợ bất an, ngồi xổm xuống ôm bả vai Thủy Tâm hỏi: "Tâm nhi...nàng muốn nói gì? Ta nghe không hiểu a..."
Lúc này Thanh Vũ chậm rãi đứng lên, ngơ ngác nhìn xuống vách núi nói: "Kỳ thật Linh nhi là do Thủy Tâm sinh ra...ta cùng Lâm Lang là dưỡng mẫu..." quay đầu nhìn Hạo Nguyệt nói: "Đứa nhỏ là do tiên ông chỉ phúc cho Thủy Tâm...ngươi là người mẹ còn lại của nó."
Một câu này giống sét đánh ngang tai, đầu Hạo Nguyệt nổ vang, nàng chậm rãi lui về phía sau, ngồi phịch trên một tảng đá, miệng lẩm bẩm: "Ta mới là mẹ đứa nhỏ ư...ta mới là mẹ đứa nhỏ..." bỗng nhiên ngửa đầu phát ra tiếng thét dài chói tai, hóa thành cơn gió đen bay về hướng vách núi.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
10 chương
50 chương
73 chương
176 chương