Huyết phượng kỳ duyên

Chương 100 : Đâu là chính? đâu là tà?

Xe trầm hương trên không trung không nhanh không chậm đi, trong không khí tràn đầy hương khí. Hạo Nguyệt đang ôm đứa nhỏ vui sướng chơi đùa, tiểu Linh nhi tựa như nhận ra đây là mẫu thân mình, rất nhanh gần gũi cùng Hạo Nguyệt, ở trong lòng Hạo Nguyệt vui vẻ cười không ngừng. Thủy Tâm nhắm lại hai mắt nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hạo Nguyệt, hành động thân thiết này khiến Hạo Nguyệt không khỏi ngẩn người, lúc trước nàng không phải vẫn tránh mình, luôn mồm mắng mình là yêu quái sao? Sao nay lại... Tay không tự chủ ôm thắt lưng nàng, con mắt xoay tròn, ở bên tai nàng thả ra khí ôn nhu nói: "Sao? Nghĩ thông suốt rồi à? Biết ở bên ta là tốt nhất rồi phải không?" Thủy Tâm hơi hé mắt, lúc lâu sau thản nhiên nói câu: "Đưa ta đến cửa sông nơi lối vào Đông Hải đi." Hạo Nguyệt không hiểu nghi hoặc hỏi: "Đi chỗ đó làm gì?" "Đi thì biết." Thủy Tâm đơn giản trả lời, tựa vào vai nàng ngủ, Hạo Nguyệt không đành lòng quấy nhiễu nàng, vỗ vỗ hộp gỗ điêu khắc đầu rồng bên tay phải, xe trầm hương lập tức thay đổi phương hướng đi đến cửa sông chảy vào biển. Qua một lát, xe trầm hương đã dừng tại bờ biển, Thủy Tâm xuống xe lập tức đi tới trước hòn đá tròn, Hạo Nguyệt giao Linh nhi cho yêu thị bên cạnh bế, theo Thủy Tâm đi tới trước hòn đá, kéo tay nàng hỏi: "Nàng tới nơi này làm gì?" Thủy Tâm chỉ vào hòn đá nói: "Ngươi giúp ta dời tảng đá này đi." Hạo Nguyệt liếc nàng một cái, nữ tử này hôm nay lạ lùng nhỉ, chẳng lẽ nàng không cam lòng cùng mình trở về, lại có ý gì đây. Thủy Tâm thấy nàng bất động lúc lâu, quay đầu nhìn nàng, bỗng nói ra một câu làm Hạo Nguyệt vô cùng kinh ngạc: "Ngọc tỷ tỷ, ta với ngươi có ngàn thế chi duyên, ngươi không cần lo ta sẽ trốn, yên tâm dời tảng đá này đi..." Xưng hô này... Vẻ mặt này... Tim Hạo Nguyệt nhảy mạnh không ngừng, trong đầu trống rỗng, không nghĩ ngợi phất tay áo, tảng đá nhanh chóng lăn qua một bên, lộ ra con suối nóng, nước suối ùng ục sôi không ngừng, giống như nước bình thường được nấu sôi. Thủy Tâm thật sâu hít vào một hơi, cởi hết quần áo trên người, từng bước một đi vào nước suối nóng bỏng, nàng cắn răng nhúng toàn thân vào nước, cả người như lửa thiêu đau đớn, môi dưới cơ hồ cắn muốn xuất huyết, một lát sau cơ thể bỗng nhiên căng thẳng, mở mắt ra thấy Hạo Nguyệt đã sắp cởi xong quần áo, cùng nàng vùi thân vào nước suối, lấy thân mình gắt gao bọc lại thân thể nàng, nhắm hai mắt nhận toàn thân đau đớn. Thủy Tâm không khỏi tim đập mạnh, xoay người ôm cổ nàng nói: "Ngươi...ngươi xuống đây làm gì? Nước suối nơi này có thể giúp ta rút đi da thịt người thường khôi phục chân thân, sao ngươi phải tự mình chuốc lấy khổ cực?" Hạo Nguyệt lại cười cười, lấy ngón trỏ chạm vào môi nàng nói: "Nàng muốn ta đứng một bên nhìn nàng chịu khổ sao được? Dùng lời phàm nhân mà nói thì nàng chính là vợ của Hạo Nguyệt, bất luận việc gì đều có ta chia sẻ cùng nàng." Thủy Tâm cúi thấp đầu nhẹ giọng lẩm bẩm: "Còn xưng Hạo Nguyệt...ngươi rõ ràng..." hơi ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng nhìn thấu: "Ngươi rõ ràng chính là người không chịu cho ta mượn thiên thư Cơ Hồng Ngọc..." Quả nhiên...không biết khi nào thì nàng đã khôi phục trí nhớ kiếp trước. Hạo Nguyệt cúi đầu chăm chú nhìn Thủy Tâm hồi lâu nói: "Nàng rõ ràng cũng là kẻ lấy cớ xem thiên thư...còn phá thân ta – Bồng Lai tiên tử..." Khóe miệng Thủy Tâm không tự chủ kéo lên, nghiêng người tiến vào lòng nàng, nhắm mắt tựa đầu trên vai nàng, thật lâu sau mới hỏi: "Nàng hận ta sao?" Hạo Nguyệt cúi đầu hôn bả vai nàng nói: "Hận, sao lại không hận? Nàng hại ta thiếu chút nữa bị sét đánh chết, làm hại Cô Vân thôn trong một đêm hóa thành đất khô cằn, ta hận không thể uống máu nàng, ăn thịt nàng!" Thủy Tâm tựa đầu trên vai nàng liếc mắt một cái từ từ nói: "Nàng cũng hại mẹ ta bị thiêu chết, còn đoạt mất...đoạt mất..." Nàng nói không được, đơn giản hé miệng trên vai nàng kia khẽ cắn, Hạo Nguyệt xì cười, ôm nàng vào lòng, ở bên tai nàng lẩm bẩm: "Thục là thục phi, thục công thục quá, ân ân oán oán biết nói thế nào cho rõ? Tóm lại...ta và nàng nhất định đời đời kiếp kiếp phải dây dưa cùng nhau, nàng đừng mơ tưởng thoát khỏi tay ta!" Thủy Tâm cong khóe miệng, tay nâng mặt nàng dùng sức hôn xuống, phù phù hai cơ thể chui vào trong nước suối... Lăng Phi Sương cùng Đỗ Hiểu Phong dẫn mười ba sư đệ muội đã bố trí xong trận pháp, Thanh Vũ nhìn xung quanh đệ tử Thanh Phong nhai, đầy ngực đều là phẫn hận, lúc này nàng bị trọng thương, đâu còn khí lực chiến đấu cùng đám người này. Tấn Hồng lúc này cũng bị nội thương, Hành Nguyên Đại Sư, Hồ Vô Sở và Diệu Thủ Chân Nhân cũng nguy ngập, cả tòa Thanh Phong nhai không có ai thay nàng nói công đạo, cái gì gọi là danh môn chính phái, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, cũng bất quá thừa cơ mà ỷ thế hiếp đáp kẻ cô thế. Thanh Vũ nhịn không được kịch liệt ho khan, Mai Mộ Tuyết vừa vận công điều tức vừa hạ lệnh: "Đệ tử Thanh Phong nhai nghe lệnh! Máu yêu nghiệt này có độc, cần phải cẩn thận, tức khắc bắt yêu nghiệt này!" Hoàng y đệ tử cùng nâng lên trường kiếm, tiếng leng keng chói tai của binh khí vang lên, mười lăm nhân ảnh nhanh như tia chớp, nháy mắt bay tới trước mặt nàng, Thanh Vũ trốn không thoát tránh không ra, mười lăm kẻ này tựa hồ sớm chuẩn bị, chỉ lấy chuôi kiếm điểm đại huyệt trên người nàng, cũng không lấy tánh mạng nàng, lập tức lấy ra huyền thiết liên trói Thanh Vũ từ đầu đến chân chặt chẽ, không thể động đậy, Lâm Lang trơ mắt nhìn mọi người nâng Thanh Vũ vào sơn môn, hoảng hốt cũng chạy theo. Liên tục ba ngày, Lâm Lang không gặp được Thanh Vũ, nghe nói nàng đã bị giam trong cấm địa thạch ngục sau núi, bị đối đãi như yêu ma hung bạo, bị đóng đinh tay chân và dùng huyền thiết liên trói trong ngục, sư tỷ Lăng Phi Sương tự mình trông coi, không có lệnh sư phụ sẽ không ai được nhìn thấy. Lâm Lang nghe vài sư huynh đệ nghị luận như thế, lòng càng hoảng hốt, đau lòng muốn khóc, quỳ gối trước mặt sư phụ cầu xin, chảy bao nhiêu lệ, điều gì đều nói thế nhưng Mai Mộ Tuyết vẫn không chút thay đổi. Đến chạng vạng, Lâm Lang lại đi tìm Mai Mộ Tuyết cầu xin, lúc này Mai Một Tuyết đang ở đại sảnh nói chuyện với vài vị thượng tiên dưỡng thương ở lại Thanh Phong nhai. Đại môn đóng chặt, đệ tử trông cửa không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, rơi vào đường cùng, Lâm Lang đành phải canh giữ ngoài cửa, nhìn động tĩnh bên trong tò mò không biết các sư phụ đóng cửa thảo luạn chuyện gì, hay là có liên quan đến cách xử lý Thanh Vũ. Vừa lúc một cửa sổ ngay góc đại sảnh vẫn chưa đóng chặt, Lâm Lang liền giấu thân ở góc vảnh tai lắng nghe bọn họ nói chuyện. Trừ Hành Nguyên Đại Sư vẫn chưa khôi phục thần trí, bên trong phòng có Thiên sư Tấn Hồng, phụ tử Hồ Vô Sở, còn có Diệu Thủ Chân Nhân, Mai Mộ Tuyết, tổng cộng năm vị tiên trưởng uống trà, nói chuyện phiếm vài câu, chợt nghe Hồ Vô Sở hỏi Tấn Hồng: "Không biết Hành Nguyên Đại Sư khi nào tỉnh lại?" Tấn Hồng thở dài khẽ lắc đầu trả lời: "Bần đạo thật sự không biết, có thể đại sư trúng kiếp số, có vượt qua hay không phải dựa vào chính ông ta..." Mai Mộ Tuyết lúc này cố ý ho khan một tiếng, khiến mọi người chú ý, bà ta nhấp miếng trà, thả lại chén lên bàn, mới nói với mọi người: "Bần ni có cách này có thể giúp đại sư rất nhanh sẽ hồi phục." Tấn Hồng và phụ tử Hồ Vô Sở nghi hoặc, Diệu Thủ Chân Nhân cũng đã đoán được Mai Mộ Tuyết muốn nói gì, cầm chén trà cố uống muốn che đi phần chột dạ. Mai Mộ Tuyết nghiêm mặt nói: "Lúc này trong ngục lao không phải đang cất một viên giải dược sao?" Hồ Anh nghe vậy khó hiểu hỏi: "Xin sư thái giải thích rõ xem? Trong địa lao Thanh Phong nhai cũng có linh đan diệu dược à?" Mai Mộ Tuyết cười nói: "Không phải linh đan diệu dược nhưng còn hơn hẳn linh đan diệu dược." Lúc này Tấn Hồng đã hiểu được ý Mai Mộ Tuyết, sắc mặt dần tối lại, Mai Mộ Tuyết lại cố ý nhìn hắn nói: "Nha đầu bị nhốt trong địa lao kia có chân thân là Huyết Phượng Hoàng, chỉ cần luyện nó thành đan dược, sau đó chúng ta ăn dược tất công lực tăng lên nhiều, thứ nhất có thể cứu mạng Hành Nguyên Đại Sư, thứ hai có thể trợ giúp chúng ta công lực tăng tiến, thứ ba hồ yêu kia sẽ không dám đến chọc phá chúng ta, như vậy chẳng phải quá tốt sao?" Vừa dứt lời, Hồ Vô Sở vỗ mạnh bàn, cả giận nói: "Sư thái! Chúng ta là người tu hành chính đạo, há có thể làm ra loại chuyện luyện đan người sống!" Mai Mộ Tuyết lại hớp ngụm trà, cố ý thấp giọng nói móc hắn: "Tử Âm Tiên Các từ lúc đại ca ngươi Hồ Vô Minh tạ thế đã không còn ai thực là hán tử." Lời kia thốt ra làm cho Hồ Vô Sở tức giận đến gân xanh hiện lên, chỉ vào Mai Mộ Tuyết mắng: "Ngươi...ngươi còn dám nói! Năm đó nếu không phải ngươi xui khiến, đại ca của ta sao lại đi Tu Di Phong đoạt ma thai? Làm sao chết ở trong tay âm binh!" "Ta thấy...là ngươi sợ chết thì có." Hồ Vô Sở cơ hồ tức giận muốn ngất, bóp chặt chén trà, hung hăng để lại câu: "Chúng ta đi! Từ nay về sau việc Thanh Phong nhai, Tử Âm Tiên Các sẽ không hỏi đến!" Sau đó cõng Hồ Anh đạp cửa mà đi. Mai Mộ Tuyết không ngăn cũng không chặn, quay đầu hỏi hai vị đạo nhân còn lại: "Sao? Nhị vị cảm thấy thế nào?" Tấn Hồng mặt trở nên xanh mét, hung hăng vung tay áo, không nói lời nào cũng nhanh chóng rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Mai Mộ Tuyết và Diệu Thủ Chân Nhân. Mai Mộ Tuyết không khỏi thở dài nói: "Không thể tưởng được hai người này lại cổ hủ như thế, vẫn là Chân Nhân hiểu chuyện." Diệu Thủ Chân Nhân khẽ cười nói: "Không biết sư thái tính khi nào..." Mai Mộ Tuyết khóe miệng nhấc lên, đáp: "Buổi trưa ngày mai bắt đầu, đến lúc đó làm phiền Chân Nhân cùng bần ni cùng niệm thi pháp luyện hóa yêu nghiệt kia." Lời này khiến Lâm Lang ngoài cửa sổ cả kinh run rẩy, Mai Mộ Tuyết thoáng nghe chút động tĩnh, nhảy ra ngoài cửa sổ kéo Lâm Lang hung hăng đánh một bạt tai mắng: "Thật lớn mật! Cư nhiên dám nghe lén trưởng bối nói chuyện!" Lâm Lang bụm mặt nhìn thẳng mặt nàng, vẻ mặt bi phẫn, Mai Mộ Tuyết lập tức gọi tới vài tên đệ tử, mệnh nhốt Lâm Lang vào phòng trong một tháng, trong thời gian đó không cho nàng rời phòng nửa bước, lại cấm nàng nhắc tới ba từ Trác Thanh Vũ.