Huyết linh vương phi
Chương 11 : 9: sóng ngầm nổi lên
Cho đến khi bóng dáng của Lam Huyết Linh hoàn toàn khuất hẳn, một thị vệ vẻ mặt lạnh như băng mới từ từ tiến đến, cung kính cúi người
"Chủ tử, người trong cung đến đây."
Nghe đến ba chữ người trong cung, đáy mắt Hiên Viên Dạ chợt lóe lên một tia thù hận, âm thanh cũng trở nên thật đáng sợ
"Bọn họ đến làm gì?" Không phải đã bỏ rơi hắn sao? Thế nhưng bây giờ còn dám phái người tới.
"Này..." Vẻ mặt thị vệ thoáng tia bối rối "Hình như là đến để truyền ý chỉ của hoàng thượng."
Chân mày của Hiên Viên Dạ không dấu vết chau lại, cảm thấy rất là khó hiểu. Truyền ý chỉ?
Nghĩ nghĩ một hồi, Hiên Viên Dạ vẫn là nhấc chân, hướng về phía đại sảnh đi tới.
--- ------ ------ ------
Thái giám Tiểu Lý Tử là tâm phúc của hoàng thượng, đó là điều ai cũng biết. Hôm nay hắn đích thân tới truyền chỉ, người bình thường hẳn là nên rất vui sướng vì điều ấy đồng nghĩa với việc hoàng thượng rất coi trọng ngươi. Ấy vậy mà người của hành cung vẻ mặt không có lấy một tia mừng rỡ, điều đó làm Tiểu Lý Tử cảm thấy rất khó hiểu.
Vẻ mặt bọn họ làm sao vậy? Nhìn thế nào cũng thấy giống như sắp chịu đại họa tới nơi. Chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy? Nhìn nhìn một lượt tất cả mọi người, Tiểu Lý Tử thắc mắc ở trong lòng.
Không đợi hắn thắc mắc lâu, một tiến kêu sửng sốt đã vang lên
"Chủ tử..."
Ánh mắt Tiểu Lý Tử hiện lên một tia không hờn giận. Bây giờ mới chịu xuất hiện sao? Để hắn chờ lâu như vậy.
"Nhị hoàng tử, thần phụng ý chỉ của hoàng thượng, đến truyền chỉ cho người"
"Nga? Đã biết."
Hiên Viên Dạ trực tiếp không nhìn hắn, quỳ xuống tiếp chỉ.
Tiểu Lý Tử thấy hắn không nhìn mình, cũng không thèm để ý nữa, cao giọng đọc thánh chỉ trong tay
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Mười hai năm trước nhị hoàng tử Hiên Viên Dạ bệnh nặng quấn thân, đưa ra hành cung để chữa trị. Nay bệnh đã sớm hết, trẫm cũng nhớ mong, truyền nhị hoàng tử Hiên Viên Dạ lập tức hồi cung phụng hoàng mệnh. Khâm thử."
Đáy mắt Hiên Viên Dạ lóe lên một tia trào phúng.
Bệnh nặng quấn thân? Trẫm cũng mong nhớ? Đúng là rất nực cười. Hiên Viên Tử Ngưng, mười hai năm qua, người làm phụ hoàng như người, có một lần đến xem ta sao?
Nghĩ là nghĩ như vậy, thánh chỉ vẫn là phải tiếp, Hiên Viên Dạ lạnh nhạt nói tạ ơn rồi đứng lên lãnh chỉ.
Tiểu Lý Tử nhìn vẻ mặt của hắn, rất là cảm khái khuyên một câu
"Nhị hoàng tử, chuyện đã qua thì để nó trôi qua đi. Thần hồi cung trước, mong nhị hoàng tử sẽ mau chóng trở về."
Nói rồi đã vội vã quay lưng đi.
Nhìn theo hướng Tiểu Lý Tử đi mất, trên môi Hiên Viên Dạ gợi lên một nụ cười chua sót.
Đã qua thì để nó trôi qua sao? Vậy mười hai năm qua, những đau khổ ta phải chịu, ai thấu hiểu bây giờ.
--- ------ ------ ------ ---
"Ảnh, ngươi nghĩ ta có nên trở về không?"
Trong thư phòng, Hiên Viên Dạ đột nhiên hướng về góc tối hỏi. Thư phòng vốn dĩ chỉ có một mình hắn, phút chốc lại nhiều thêm một bóng người.
Người nọ một thân hắc y, quanh thân bao trùm một loại xơ xác tiêu diều khí chất. Hắc y nhân, hay đúng hơn là Ảnh, chính là ám vệ do Hiên Viên Dạ tự tay bồi dưỡng đi ra.
Ảnh thấy chủ tử của mình vẻ mặt trầm tư, cung kính trả lời
"Chủ tử, Ảnh không dám quyết định việc của ngài." Ý tứ rất rõ ràng, không cần hỏi hắn.
Hiên Viên Dạ không nhìn hắn, vẻ mặt ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.
"Ảnh... Nếu ta hồi cung, Linh nàng sẽ cùng với ta sao?"
Ánh mắt của Ảnh lóe lên một chút. Quả nhiên, chủ tử đối Linh tiểu thư đúng là rất khác biệt. Còn vì sao có sự khác biệt này, người ngoài chỉ cần nhìn vào thì chắc chắn sẽ biết. Chỉ là... người nên biết vẫn là không hay.
Hơi tiếc thương cho đường tình trắc trở của chủ nhân, sau đó, Ảnh lại tà ác nghĩ
Nếu Linh tiểu thư mãi mãi vẫn không biết, chắc chắn có trò hay để xem.
Không thể không cảm thán, người do Hiên Viên Dạ đào tạo ra, không có một cái bình thường.
Trở lại vấn đề chính....
Hiên Viên Dạ trầm tư nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, có chút thất thần.
Linh, nàng là hắn trong cuộc đời duy nhất ấm áp, cũng là người hắn không thể nào mất đi. Nếu nàng không muốn đi cùng hắn, vậy làm sao bây giờ?
Bất giác, Hiên Viên Dạ nhớ tới lời nàng đã nói trước đây
"Sau khi thực hiện của ngươi ba nguyện vọng, ta sẽ rời đi."
Nàng muốn rời đi sao? Đừng mong ta cho phép. Lam Huyết Linh, nàng, ta đã định rồi.
Hiên Viên Dạ rất là phúc hắc nghĩ, môi cũng câu lên một nụ cười gian trá. Hắn gạt suy nghĩ về chuyện hồi cung sang một bên, quyết định nghĩ biện pháp để rút ngắn con đường truy thê của mình.
Ôn nhu chờ đợi không được, vậy thì đành phúc hắc bá đạo thôi.
Lam Huyết Linh, nàng trốn không thoát.
--- ------ ------ --------
Lam Huyết Linh vốn dĩ đang ngẩn người ngắm trăng, bỗng dưng rùng mình một cái. Trời đêm nay... thật lạnh a.
--- ------ ------ --------
Huyễn Lâm
Lam Huyết Quân và Thuấn Phong nhìn nụ cười như hồ ly của Hiên Viên Dạ qua mặt nước cũng nhịn không được đánh cái rùng mình.
Tiểu tử này, đúng là quá đáng sợ. Quả nhiên, những kẻ có bề ngoài mặt than luôn luôn là một con hồ ly cực kì có tiềm chất.
Nhìn sang tiểu đồ đệ của mình, Thuấn Phong rất là cảm thán. Tiểu Quân Nhi và tiểu tử Hiên Viên Dạ này, đúng là rất giống huynh đệ. Tiểu Linh Nhi, ngươi tự bảo trọng đi thôi. Sư phụ rất muốn bảo vệ ngươi, nhưng ta bất lực a.
Thấy vẻ mặt biểu cảm của Thuấn Phong, Lam Huyết Quân không cần đoán cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Nghiền ngẫm xoa xoa cằm. Hồ ly sao? Cũng rất không sai.
--- ------ ------ ----
"Cái gì? Phụ hoàng truyền lệnh đưa Hiên Viên Dạ trở về? Sao có thể?"
Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ phủ thái tử, tiếp theo chính là hàng loạt tiếng đổ vỡ liên tục không ngừng.
Thái tử Hiên Viên Hàn vẻ mặt vặn vẹo, tức giận hướng về chỗ tối rống to
"Cút! Mau cút đi hết cho ta! Ta muốn các ngươi làm cho Hiên Viên Dạ mãi mãi không thể trở về. Mãi mãi cũng không thể trở về."
Từ chỗ tối, một cái bóng đen nhanh chóng lóe lên rồi biến mất, để lại Hiên Viên Hàn một mình đứng giữa đống hỗn độn. Hắn nở nụ cười dữ tợn, âm thanh lạnh như băng mang theo vô vàn sát ý
"Muốn trở về cùng ta tranh ngôi vị hoàng đế? Hừ, cứ xuống địa phủ tiếp tục mơ."
--- ------ ------ --------
Lặng lẽ, sóng ngầm đang từng đợt nổi lên.
Cuộc chiến này, ai mới là người chiến thắng sau cùng?
Đêm nay, có lẽ có nhiều người không ngủ được.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
52 chương
23 chương
51 chương
50 chương