Huyết liên hoa

Chương 53 : hồi hương (1)

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLan Nhi trên tay cầm tờ báo, mẩu bánh mì cư nhiên rơi xuống. Gương mặt cô cứng đờ, tựa như không biết phải phản ứng như thế nào. Bảng tin thời sự hôm nay thu hút rất nhiều lượt xem, lí do là vì tin tức quá nóng hổi. Biệt thự Hồ gia đêm qua không tránh khỏi đại nạn. Trận hoả hoạn gây nên tổn thất vô cùng lớn, vô số người đã bỏ mình, đồng quy vu tận. Trong đó có Hồ Thanh Huyền - con gái Hồ gia. Vấn đề là, chỉ sau khi Hoàng Nguyệt rời đi vài phút, lửa cháy ngay lập tức bùng lên ! Đây rốt cuộc là chuyện gì ? Ý trời ? Có đánh chết cô cũng không dám tin đây là trùng hợp. Chỉ sợ đằng sau có kẻ châm ngòi. Không đúng, giờ không phải là lúc quan tâm chuyện đó. Hôm nay là chủ nhật ! Cô chỉ có một buổi sáng để chuẩn bị cho yến tiệc chiều nay. Nhìn đồng hồ, Lan Nhi gọi điện nhắc Minh Thư nhanh chóng chuẩn bị. Vì lãnh địa của Minh gia và Lưu gia đều ở Đế đô. Hai người họ đều tiện đường đi, tất nhiên không thể thiếu nhau. Nhân Tâm đứng ở cửa cung kính mời cô lên xe để đến sân bay, cởi bỏ sự thoải mái thường ngày. Hôm nay là ngày trọng đại, bất cứ việc gì cũng không được làm bừa. Lan Nhi vốn không thích ăn diện, vậy nên chỉ tuỳ ý chọn một bộ áo dài màu lam nhạt. Áo bó sát thân thể, mặc dù không chú trọng tiểu tiết và quá rườm rà nhưng vẫn khéo léo phô ra những đường cong mỹ miều của cô. Trời sinh kiều diễm, có cái gì có thể thành công che lấp dung mạo tuyệt thế này ? Nhân Tâm thân làm hầu cận của cô cũng phải nở mặt nở mày hãnh diện. Lan Nhi từ lâu đã là chuyên gia lánh đời. Mọi thông tin về cuộc sống riêng của cô đều được niêm phong, càng huống hồ đã hai năm từ khi cô đi chưa một lần quay trở về gia tộc. Chà chà, khi gặp lại vị tiểu thư “nhu nhược” ngày nào thì mọi người sẽ có biểu cảm gì đây ? Đúng là rất đáng mong chờ nha. *** Chưa đầy 3 tiếng, cô đã có mặt tại nội thành Đế đô. So với những năm trở lại đây thì nơi này ngày một phát triển, tuy nhiên vẫn không mất đi cảnh quang và thảm thực vật đặc sắc. Chỉ là...cảnh còn người mất, trong lòng cô cũng có vài phần ngậm ngùi. “Không thay đổi lắm nhỉ.” Minh Thư kéo va li chậm rãi tản bộ bên cạnh. Hai cô gái này đều có đặc điểm chung, đó là thích được an tĩnh. Nếu là các quý nữ danh môn nhà khác, hẳn phải mang cả đội ngũ vệ sĩ đi cùng. Nhưng bản thân họ lại ghét điều đó. Phô trương cầu kì làm cái gì ? Lấy thân thủ phi phàm của hai thiếu nữ một gầy một mảnh này, ai dám cả gan động thủ với họ ? Vậy nên, vệ sĩ đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân. Lan Nhi gật gật đầu. Hai người chỉ còn một chút thời gian để thư thái. Lát nữa là đường ai nấy đi. Cho nên họ đều đang tận hưởng từng giây từng phút. Một chiếc xe màu đen cùng với biểu tượng con quạ màu đen rơi vào trong tầm mắt Lan Nhi. Cô đứng phắt dậy, trong đầu khó hiểu hỏi : “Thư, Đại trạch của Lê gia ở Đế đô sao ?” “Hửm ? Lê gia ? Đâu có ?” Minh Thư ngơ ngác đáp lại. Lan Nhi bình tĩnh ngồi xuống suy ngẫm. Người của Hắc Nguyên đến chỗ này làm gì chứ ? Cái biểu tượng đó rõ ràng là của Hắc Nguyên. Đông Tuấn hẳn đang họp mặt cùng gia tộc đi ? Vậy người trong xe là ai ? Là tuỳ tùng của anh chăng ? Khoảng cách quá xa, cô không thể nhìn thấy người bên trong. Thế nên không thể tuỳ tiện suy đoán. Thôi vậy, lo chuyện bao đồng làm gì. Lan Nhi trước giờ nào có thích bận tâm chuyện của người khác ? Nhưng hễ liên quan đến anh là cô dù không muốn phải ngưng trệ vài giây ! Đây...dấu hiệu này rất nguy hiểm a ! Chắc chắn cô đã bị bệnh ! Lúc này, thị nữ của Minh Thư từ đâu tiến tới, ánh mắt bất mãn nhìn cô một cái rồi nhỏ giọng nói : “Đại tiểu thư, đến giờ rồi.” Minh Thư gật đầu, xoay người tạm biệt Lan Nhi rồi đi trước một bước. Cô lặng lẽ thở dài, cả thiên hạ đều xem cô như kẻ ngốc. Càng huống hồ một gia tộc như Minh gia sao có thể chấp nhận cho con gái bảo bối của mình tiếp xúc với người như cô ? Đúng là không thoát khỏi ý trời. Lan Nhi cũng chỉn chu trang phục, quay người thấy Nhân Tâm đứng đằng sau, tầm mắt đang dõi theo bóng dáng hai người kia. Cô ra vẻ không để ý, nhẹ nhàng nói : “Đi thôi.” Nhân Tâm bĩu môi, rồi cũng tặc lưỡi cho qua chuyện.