Huyết liên hoa
Chương 42 : tránh đường
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLan Nhi ngồi ở hàng ghế dài cạnh hồ bơi. Hôm nay có tiết luyện tập điều khiển nước dành cho cả hai lớp A và B. Sau bài tập khởi động là thực hành. Nhiệt độ nước được điều chỉnh ổn định, không cao cũng không thấp. Còn bốn người nữa mới đến lượt của cô, thay vì đứng mỏi chân chi bằng ngồi chờ ở đây. Mà Minh Thư, vốn đã hoàn thành bài thực hành từ lâu rồi.
Điều khiển nước là một trong những bài học cơ bản dành cho mọi Linh nhân, sau đó là điều khiển lửa. Vì cô nhập học khá muộn, cho nên không thể nắm bắt được lí thuyết. Lan Nhi chuyên tâm xem kĩ động tác của những người phía trước, học thầy không tày học bạn.
“Nguyễn Lan Nhi ; Cao Võ Nhật ; Hồ Hoàng Ân ; Thái Quốc Văn ; Hồ Thanh Huyền.” Giáo viên hô tên của cô cùng những bạn học khác. Cứ mỗi lần sẽ phân từng nhóm nhiều người làm luôn một thể. Minh Thư ngồi bên cạnh không quên động viên cô cố gắng. Hừm...trước cô có đến 30 người thực hiện rồi, cơ mà nói dễ thì cũng quá giả dối.
Cô ngồi xuống, nhúng tay vào mặt nước. Tiếp theo là.......
Ào—-
Động tĩnh khiến hàng chục đôi mắt hướng về phía này. Mọi người lẫn Minh Thư đều chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy Lan Nhi đang khó khăn vùng vẫy dưới nước.
Hồ này không cao lắm, đủ để chạm chân xuống. Tuy vậy, động tác cứng đờ của cô khiến nhiều người bất an. Các học sinh khác đang thực hiện cũng thu tay về. Giáo viên từ bên kia bờ cũng vội vã chạy qua. Họ đều biết rằng, chuyện này có gì đó không đúng.
Lan Nhi với tay cầu cứu. Nhưng toàn thân cô dường như đã tê dại. Lạnh....rất lạnh......giống như đã đóng băng, so với Bích Liên Hoa còn vượt xa nhiệt độ thông thường.....thì ra cô sẽ chết thế này sao ? Thượng đế, người thật khôi hài !
Một bóng đen lướt nhanh như gió nhảy xuống hồ, chưa đến 2 phút. Mặt nước dao động, thân ảnh của người con trai trồi lên, tất cả đều chứng kiến một cảnh tượng huy hoàng ngàn năm có một. Đại thần liên hoa đang nằm trọn trong vòng tay của học trưởng máu lạnh.
Các học sinh bu vào tạo thành một đám đông như kiến. Giáo viên nhìn thấy Đông Tuấn, bất giác câm nín. Đến vài phút sau cô giáo mới lắp bắp nói : “Xin lỗi, là do cô quá sơ suất.....”
“Tránh đường.” Anh không một chút khiêm nhường nói, giờ phút này, có thể thấy rõ lửa giận trong đôi mắt hổ phách. Sát khí lãnh khốc giống như ma quỷ địa ngục.
Cô giáo á khẩu, trán đổ mồ hôi lạnh, không nhiều lời ngay lập tức tránh đường. Đám học sinh nhiều chuyện như chim sợ cành cong, mở đường cho vị đế vương này đi. Cả trường này có ai không biết thân phận của anh ? Một lời “tránh đường” là quá đủ để bóp nghẹt trái tim hàng chục người. Chọc vào người này chẳng khác nào tự sát.
Anh bế cô đi một cách hiên ngang. Con thỏ này quả thực khiến người khác không bớt lo. Chi bằng cho cô một chỗ dựa.....Đông Tuấn đột nhiên dừng bước. Không thèm nhìn một ai, một cái quay đầu cũng không. Trong giọng nói còn mang theo uy hiếp :
“ Nghe cho rõ đây, cô ấy là người của tôi. Bất luận là ai, dù có ý đồ hay hành vi thiết thực thì kết cục cũng chỉ có một, hậu quả.... các người tự gánh lấy. Động đến Lan Nhi, cũng giống như chọc đến Đông Tuấn tôi.” Nói rồi anh tiêu sái bước đi.
Nét mặt mọi người lúc này thật không biết dùng lời nào để diễn tả. Có một chút kinh ngạc, một chút kinh hỉ. Mươi phần lại rất sợ hãi.
Đông học trưởng lên tiếng công bố rồi. Lời nói của anh là lời nói của công chúng. Dù chỉ một li cũng không hề sai. Càng huống hồ, mọi thứ bày ra trước mắt đã đủ chứng minh rồi.
Đóng cửa xe, anh để thân thể ướt nhẹp của cô tuỳ ý dựa vào người mình. Hành động này khiến Phúc Lâm nhiều lần trợn ngược trợn xuôi. Thiếu gia....để một cô bé ngồi trên xe của mình ? Hơn nữa người còn đang ướt như chuột lột ?
Trong lòng Đông Tuấn đầy khúc mắc. Hồ nước rõ ràng không sâu, nhưng vì cái gì cô lại bất động ở dưới nước như vậy ?
Cảm nhận thân thể thiếu nữ có gì đó không đúng. Anh đưa tay áp vào má phải ửng đỏ của cô.
Quả nhiên là sốt rồi, nhưng tại sao lại phát sốt ?! Nhiệt độ nước đã được điều chỉnh cho phù hợp, hà cớ gì lại gây bệnh ? Vậy thì chỉ có một khả năng.
Phúc Lâm ngồi phía trên đột nhiên run cầm cập. Xe chưa khởi động, điều hoà cũng chưa bật, tại sao lại lạnh đến vậy chứ ? Anh đang định quay đầu muốn biết chuyện gì diễn ra ở dưới, nhưng linh tính mách bảo rằng, quay đầu là bờ, không ngờ là vực.
“Thiếu gia, chúng ta đi đâu đây ?”
“Nhà riêng”
Đi được một đoạn, sát khí của Đông Tuấn một lần nữa nổi lên : “Tra cho tôi, xem ai gây ra chuyện này.”
Phúc Lâm trong lòng vui mừng khôn xiết. Hôm nay sẽ trở thành ngày đầu tiên thiếu gia dẫn con gái vào nhà. Hơn nữa còn vì cô ấy mà xuống tay. Haha...tối nay nên mở tiệc rượu hay tiệc nướng đây ?
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
65 chương
25 chương
100 chương
146 chương
59 chương
50 chương