Huyễn Thần

Chương 73 : Sơ để Mê thành.

HUYỄN THẦN Tác giả: Vân Thiên Không Chương 73: Sơ để Mê thành. Dịch: ktmdang Biên dịch: blackcat132 & tranbaolong Biên tập: blackcat132 Nguồn: tangthuvien Nhìn cái tên gia hỏa khổng lồ trước mắt kia, trong lòng Lý Dật không khỏi sinh ra sợ hãi. Thật không hổ là vương giả của đầm lầy, nó có một cái miệng thật lớn lộ ra một hàm răng trông giống như là lưỡi dao sắc bén vậy! Chỉ nhìn phần đầu mà nói, nó càng giống một cái miệng rộng của loài cá sấu! Nhất là hàm răng sắc bén kia, lại càng giống mười phần! Bất quá... Thân thể của nó so với cá sấu càng thêm rắn chắc, càng thêm cường tráng, hơn nữa... Trên da của nó thì hiện đầy lân phiến! Nhìn loài tích dịch to lớn này, trông thấy tấm lưng rộng rãi của nó, Lý Dật rốt cuộc hiểu được cái cách mà Tư Đồ Tạp dùng để tới nơi này. Một thân thể to lớn như vậy, cho dù cả ba người bọn họ đồng thời cưỡi lên trên lưng của nó cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì! Nhưng là... Khó xử nhìn cái tên đại gia hỏa này, vừa quay đầu lại nhìn một chút Tiểu Cường đang hấp hối trên xe ngựa kia, hắn cảm thấy có chút khó khăn bèn hỏi Tư Đồ Tạp: “Tư Đồ Tạp, cái tên đại gia hỏa này của ngươi quả thật rất lợi hại, mang bọn ta ba người đi thì không thành vấn đề, nhưng còn Tiểu Cường thì làm sao bây giờ đây? Mục đích của ta đây chủ yếu là vì muốn trị liệu thương thế cho Tiểu Cường a!” Nghe xong lời của hắn, Tư Đồ Tạp cười nói như chỉ là một chuyện dễ dàng: “Ngươi không cần lo lắng, phải biết rằng... Ta không có thể một mình mà hành động như vậy a, lần này cùng ta tới, tổng cộng có hơn mười người. Ngươi nói xem mười đầu tích dịch to lớn như vậy, đem Tiểu Cường của ngươi tới Mê Thành có là chuyện khó khăn không?” Dừng một chút, Tư Đồ Tạp tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta trước mang xe ngựa hủy đi, lại dùng da thú kia làm mấy cái dây trói, sau đó dùng Chiểu Trạch Cự Tích này thay cho xe ngựa, vậy thì đã có thể trực tiếp hướng tới Mê Thành a! Nghe xong Tư Đồ Tạp nói, tinh thần của Lý Dật không khỏi bừng bừng phấn chấn, lập tức động thủ dỡ bánh xe xuống, sau đó dùng ngân kiếm cắt da thú trên xe thành từng miếng một, bện chúng lại thành dây thừng. Chờ lúc chúng ta làm xong hết thảy tất cả mọi việc chuẩn bị cho chuyến đi thì những đồng bọn khác của Tư Đồ Tạp cũng đều đã trở về. Tính luôn cả Tư Đồ Tạp thì có tổng cộng là mười hai người. Theo như lời của Tư Đồ Tạp thì mỗi một người bọn họ đều có được một tên tích dịch thật lớn cùng theo! Tư Đồ Tạp đem hắn giới thiệu cùng bọn họ, lúc này đây Lý Dật cũng không nói lời nào. Chỉ là theo như yêu cầu của Tư Đồ Tạp thì mang tín vật kia trưng ra một chút liền lập tức được sự tán thành của bọn họ. Không chỉ như thế, biết hắn sau này sẽ là tân nhiệm thành chủ, mấy tên kia vẻ mặt kích động không thôi làm cho hắn tưởng rằng chính mình thành kẻ cứu thế không bằng! Mặc dù hắn đã tới thế giới này hơn ba năm, nhưng là trên thực tế, hắn đối với thế giới này cũng không hiểu rõ nhiều lắm. Nhìn thấy bộ dáng của mười mấy tên kia đối với hắn cung kính như thần minh, hắn thật không biết, tại trong lòng bọn họ thì hắn đến cùng có cái ý nghĩa gì! Sau khi hắn đưa ra thành chủ tín vật thì mọi mệnh lệnh hắn đưa ra đều được mười mấy tên kia chấp hành mà không hề dị nghị. Rất nhanh mười hai sợi dây trói đã được buộc chặt vào trên sàn xe ngựa, mà Tiểu Cường, cũng bị bọn hắn dùng dây trói gắt gao cột vào trên xe. Sau khi bọn hắn đem các thứ cuối cùng vội vàng thu don thì Lý Dật biết... Bọn hắn đã có thể xuất phát bất cứ lúc nào! Ngay vào lúc Lý Dật chuẩn bị tuyên bố xuất phát thì Tra Khắc Tư kéo hắn đến một bên, do dự hơn nửa ngày, Tra Khắc Tư gian nan nói: “Tiểu tử, ta rất muốn cùng ngươi đi Mê Thành, nhưng là...” Ra vẻ khó xử nhìn hắn, Tra Khắc Tư dừng một chút sau đó tiếp tục nói: “Ngươi cũng đã biết rằng ta vẫn chưa có tin tức gì của A Lan Tạp Đốn. Ta phải tự mình đi tìm hắn, người nhà của hắn yêu cầu ta cần phải tìm được hắn. Ngươi phải biết rằng! Từ sau chuyện lần trước, hắn vẫn chưa có trở về nhà a!” Yên lặng gật đầu, mặc dù không nỡ để Tra Khắc Tư rời xa nhưng mà hắn biết, Tra Khắc Tư có chuyện tình mà bản thân muốn làm, hơn nữa... Lý Dật cũng không có thể dựa vào hắn cả đời a, con đường của Lý Dật dù sao cũng phải dựa vào chính bản thân hắn. Tra Khắc Tư thật đã giúp hắn nhiều lắm, gã không thể cả đời dìu dắt từng bước đi của Lý Dật a! Nghĩ tới đây, hắn gật đầu nói: “Mặc dù ta không nỡ để ngươi rời đi, bất quá... Ngươi nhất định có rất nhiều sự tình muốn làm, cho nên... Ta sẽ không lưu ngươi bên mình. Những chuyện sau này ta chính mình có thể làm tốt, ngươi yên tâm đi, hy vọng sau này có thuận đường đi ngang qua thì vào Mê thành hội tụ cùng ta!” Nói tới đây Lý Dật không khỏi có chút thương cảm, hai mắt hồng hồng nói: “Ngươi biết ở trên cái thế giới này ta không có bất kì thân nhân nào, chỉ có ngươi là bằng hữu, cho nên...” Nghe xong những lời kia, Tra Khắc Tư cảm động vỗ vỗ bả vai hắn, cổ vũ nói: “Hảo tiểu tử, chờ ta tìm được A Lan Tạp Đốn, nhất định trước tiên mang theo hắn tới nơi này gặp ngươi, ngươi yên tâm... Đại ca sẽ không quên ngươi!” Nói xong lời, Tra Khắc Tư thật sâu nhìn hắn liếc mắt một cái sau đầy thâm tình sau đó dùng lực vỗ mạnh bả vai hắn. Rồi sau đó thống khoái xoay người sang chỗ khác, nhảy lên một chiếc xe ngựa kéo. Sau khi phất phất tay chào lần nữa, dứt khoát rời đi... Mãi cho đến khi thân ảnh của Tra Khắc Tư hoàn toàn biến mất ở nơi xa thì Lý Dật mới không đành lòng mà thu hồi ánh mắt. Quay sang phân phó Tư Đồ Tạp rồi lập tức lên đường, mở hết tốc độ chạy tới Mê Thành! Nhận được mệnh lệnh của hắn, Tư Đồ Tạp quay sang đồng bọn hô to xuất phát, liền sau đó... Mười hai đầu Chiểu Trạch Cự Tích đồng thời phát lực thay cho bánh xe kéo cả đoàn thẳng hướng sâu trong đầm lầy chạy đi! Ngay giữa chiểu trạch, mặc dù là kéo mặt xe thật lớn cùng với Tiểu Cường ở trên nhưng tốc độ bọn họ xem ra vẫn như cũ không chậm. Có lẽ là bởi vì chất dịch trong cơ thể Tiểu Cường đã khô cạn, cũng có lẽ là bởi vì sức nặng của hắn bị chia xẻ bởi mười hai tên gia hỏa ao đầm cự tích kia. Xem tình huống này mà nói, tốc độ thật sự sợ rằng phải đến sáu mươi dặm một giờ a! Có thể đua tốc độ cùng với xe hơi a! Dọc theo đường đi, nhìn cảnh tượng xinh đẹp của chiểu trạch, hắn không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh của Mê Thành, hắn nghĩ... Nhất định đó là một tòa thành vĩ đại với tường thành cao bao quanh cùng những kiến trúc nguy nga lộng lẫy. Đường phố đầy các cửa hàng mua bán, cư dân trong trang phục tao nhã, đầy mái vòm lầu tháp cao theo phong cách giống châu Âu! Đương nhiên điều làm hắn nghĩ tới nhiều nhất vẫn là cái thành chủ phủ. Hắn nghĩ tòa phủ kia nhất định là giống như một cái vương cung tồn tại. Phải biết rằng, thế giới này là không có phân chia quốc gia, thế lực đều là lấy thành làm đơn vị nhỏ nhất, tất cả đều do giáo đình can thiệp. Không người nào dám tự tiện phát động công kích! Kì thật, lực lượng của giáo đình mặc dù rất khổng lồ, có một số đông giáo đình kỵ sĩ gọi là quân thập tự chinh. Nhưng cái chính thức kinh khủng nhất của giáo đình là bởi vì bọn họ khống chế được tất cả mục sư. Do đó một khi đắc tội giáo đình, như vậy sẽ không có bất kì mục sư nào phục vụ ngươi a! Một tòa thành to lớn với một trăm vạn dân cư, nếu như tự tiện phát động công kích, tấn công một thành nhỏ chỉ với mười vạn người, bất quá chỉ là chiến tranh một chiều mà thôi! Nhưng là nếu như một phía chỉ với mười vạn người lại có được số lớn mục sư mà chỉ cần còn có một hơi thở là đã có thể cứu sống người, mà đối phương với một trăm vạn người kia lại không có mục sư phục vụ, như vậy cuối cùng ai sẽ là người thắng đây chứ? Đáp án đã rất rõ ràng, một bên là giết không chết, chết cũng trị cho sống lại. Một bên thì mặc dù nhiều người nhưng là chết một người thì ít đi một người, như vậy nếu duy trì tình trạng này liên tục mà nói, mặc dù quân đội có lớn cỡ nào, chỉ sợ cũng không đủ mạng để chết sao! Nguyên nhân chính là do cái điều này cho nên trên đại lục không có bất cứ một thành thị nào có dũng khí phát động chiến tranh. Nói cách khác, mặc kệ ngươi cỡ nào cường đại, đều sẽ trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn bị diệt vong. Thắng thua không do số lượng a! Đương nhiên chiến tranh cũng không phải tuyệt đối không thể xảy ra, bất quá phải có lý do chính đáng, hơn nữa từ sớm nên hướng giáo đình mà xin sự chấp thuận. Sau khi được giáo đình cho phép mới có thể phát động chiến tranh. Điều này có chút giống quyết đấu, trừ bỏ đương sự liên quan ra, bất cứ thành thị nào cũng không được tham dự trong đó, nói cách khác... Kết quả sẽ rất bi thảm, rất bi thảm a! Hơn nữa, cho dù chiến tranh thắng lợi, trừ bỏ yêu cầu bồi thường số kim tiền nhất định cùng vật tư ra cũng không có quyền chiếm lĩnh thành thị mà mình chiến thắng. (. Cho nên đối với thế giới này mà nói, một người có địa vị là thành chủ có thể xem như tương đương với vị trí thủ tướng của một quốc gia thuộc địa cầu, bất quá... Cùng người lãnh đạo quốc gia có khác biệt, so sánh mà nói, vị trí thành chủ ở cái thế giới này càng giống Đế vương thời cổ đại. Tại bên trong thành thị mình cai trị, có được quyền thống trị chí cao vô thượng. Tại vùng hắn quản lí, hết thảy mệnh lệnh của hắn, đều có thể xem như là thánh chỉ! Lấy địa vị vô cùng inh của thành chủ, Lý Dật tin tưởng... Mê Thành phủ thành chủ tuyệt đối là một kiến trúc huy hoàng. Phải biết rằng thành chủ phủ cũng giống một loại cổ đại hoàng cung tồn tại trên địa cầu a, có thể không huy hoàng sao? Một đường vừa đi vừa tưởng tượng, bọn họ bất kể ngày đêm mà tiến tới, rốt cuộc... Nửa tháng sau, trên bề mặt ao đầm mênh mông sương mù xuất hiện một tòa sơn mạch linh khí lượn lờ thật lớn. Cùng lúc đó, Tư Đồ Tạp nói cho hắn biết, phía trước dưới chân sơn mạch kia chính là mục đích của chuyến đi lần này - Mê Thành! --------------------------------------------------------------------------------------------