Huyễn Thần

Chương 72 : Mê vụ chiểu trạch.

HUYỄN THẦN Tác giả: Vân Thiên Không Chương 72: Mê vụ chiểu trạch. Dịch: tranbaolong Biên dịch & biên tập: blackcat132 Nguồn: tangthuvien Nghe xong Tra Khắc Tư nói hắn không khỏi cảm thấy đau đầu, hắn rốt cuộc cũng hiểu được Tra Khắc Tư đang làm cái gì, nguyên lai! Lão là đang nghĩ muốn giúp Lý Dật ngồi lên chiếc ghế thành chủ của Mê thành, chỉ là… Như vậy có phải hay không rất hèn hạ, quá vô sỉ không? Nhưng là ý niệm này vừa dâng lên trong đầu thì ngay lập tức hắn nhớ tới tao ngộ của buổi tối hôm trước, tại lúc hẳn phải chết hắn đã từng phát thệ, nếu như… Nếu như có thể tiếp tục còn sống, hắn thề! Mặc kệ dùng bất cứ loại thủ đoạn nào, hắn đều phải trở thành người cường đại nhất, hèn hạ cũng tốt, vô sỉ cũng được, hắn muốn ọi người dựa theo pháp tắc của hắn mà sinh tồn, hắn chính là Đạo! Hắn chính là Lý! Hiện tại, hắn vẫn còn sống, không cần phải chờ đến kiếp sau để thực hiện lời thề đó, hơn nữa, lúc rời khỏi Mộng Huyễn đô thị, hắn từng phát thệ, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ trở về với thân phận khác, có thể cùng Lệ Ti kết giao bằng hữu! Nghĩ tới đây hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, bất quá vẫn như cũ hắn vẫn không cho phép bản thân nói dối, làm người phải có chữ tín, nếu như ngay cả chữ tín cũng không có thì sao có thể coi là con người được! nguồn Hắn không nói dối, nhưng là cái vị trí bảo toạ của Mê thành này nhất định hắn phải ngồi được, vì lý tưởng của hắn, vì lời thề của hắn, với cơ hội ở trước mắt, hắn nhất định phải toàn lực cố gắng ứng phó thôi! Chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn Tư Đồ Tạp, hơn nửa ngày, hắn trầm thấp mở miệng nói: “Từ giờ trở đi, ngươi phải nhớ kĩ cho ta, ta là ta, lão thành chủ là lão thành chủ, chúng ta là hai người không có bất cứ quan hệ gì!” Nói tới đây, hắn giơ vòng cổ trong tay lên, cường ngạnh nói: “Hiện tại, thành chủ đích tín vật đang nằm trong tay ta, ta chính là Mê Vụ thành chủ, về phần vấn đề khác, ta không cần phải giải thích với bất kì ai!” Nghe đước lời của hắn, Tra Khắc Tư không khỏi cảm thấy lo lắng, đang chuẩn bị nói thì bị hắn đưa tay ngăn lại, làm người có thể hèn hạ, có thể vô sỉ nhưng lại không thể gạt người, đây là tiêu chuẩn của hắn! Ngay lúc Tra Khắc Tư cảm thấy nôn nóng dậm chân, trái với sự mong đợi của lão, Tư Đồ Tạp nghiêm túc hẳn lên, trang nghiêm nói: “Thành chủ yên tâm, từ giờ trở đi, Mê thành chỉ có một thành chủ, mà ngươi chính là thành chủ của chúng ta, tất cả những gì thuộc về chúng ta kể cả mạng sống này đều do ngươi quyết định!” Dừng một chút, Tư Đồ Tạp lộ ra thần sắc kích động, hưng phấn nói tiếp: “Lão thành chủ quả nhiên không phải là ngươi thường, tìm được một người có phách lực để nối nghiệp, cuối cùng Mê thành đã có hi vọng rồi!” Thấy Tư Đồ Tạp thừa nhận Lý Dật, hắn không thể chờ đợi nhanh chóng kéo Tư Đồ Tạp đi tới bên xe ngựa, vất lên xe ngựa da thú cùng cỏ khô rồi chỉ vào Tiểu Cường nói: “Tư Đồ Tạp, ngươi giúp ta xem một chút, có biện pháp nào hay không có thể chữa khỏi cho nó?” Tư Đồ Tạp cau mày đánh giá Tiểu Cường, hơn nửa ngày… Tư Đồ Tạp kinh ngạc nói: “Ngươi ở đâu có thể tìm được một con hạt tử lớn như vậy, thật sự rất là khoa trương, ta chưa từng nghĩ tới, hôm nay mới biết rằng có tồn tại hạt tử lớn như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có giết ta ta cũng không tin tưởng!” Nhíu mày lo lắng, hắn thúc giúc nói: “Đừng nói những lời thừa thãi đó, ngươi nói nhanh lên một chút, ngươi có biện pháp nào chữa được thương thế của Tiểu Cường a! Nó đối với ta rất là trọng yếu!” Nghe xong lời của hắn, Tư Đồ Tạp bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta không có cách nào chữa khỏi cho nó, ta chỉ là ngự thú giả hoàn toàn không thể trị liệu được thương thế của huyễn thú!” Trời ạ… Tại sao có thể như vậy a! Nghe xong lời Tư Đồ Tạp nói hắn không khỏi rên lên một cách tuyệt vọng, ngay lúc đầu óc hắn đang rối bời, Tư Đồ Tạp tiếp tục nói: “Bất quá ngươi cũng không cần phải lo lắng, trong Mê thành có huyễn thú sư có thể trị liệu thương thế của huyễn thú, chỉ cần đem nó vào Mê thành thì có thể cứu được!” Chẳng quan tâm trách cứ Tư Đồ Tạp nói chuyện dông dài, hắn không thể chờ đợi được nói: “Tốt lắm, chúng ta nhanh chóng xuất phát, do ngươi dẫn đường, chúng ta nhanh chóng chạy đến Mê thành, thời gian không chờ đợi con người a!” Được rồi! Tư Đồ Tạp không có tranh cãi, nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh xoay người đi nhanh về phía trước dẫn đường, mà hắn cùng Tra Khắc Tư thì nhảy lên xe ngựa chạy theo sau Tư Đồ Tạp. Ra khỏi Tháp Khắc trấn, tiếp tục đi được khoảng hai giờ, bọn họ rốt cuộc cũng chạy tới bờ của Mê Vụ chiểu trạch, nhìn một khoảng đất rộng lớn bị sương trắng bao phủ, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi than thở, nguyên lai… Đây là chiểu trạch a! Cái này chính là chiểu trạch, kì thật không giống như những gì hắn đã từng nghĩ, nó không hề âm trầm kinh khủng như lời đồn, mặt ngoài của chiểu trạch chính là một mảng hoa cỏ xanh biếc, trên cỏ tràn đầy các giọt sương tinh khiết, thoạt nhìn trong suốt động lòng người, không hề có một cảm giác kinh khủng nào. Thấy hắn nhìn vào chiểu trạch với ánh mắt sững sờ, Tư Đồ Tạp giải thích nói: “Thành chủ, ngươi đừng bị chiểu trạch giả tưởng mê hoặc, mặt ngoài chỉ là những bãi cỏ, trên thực tế… Tại bên dưới thảm cỏ mấy chục thước, thậm chí là trăm thước chính là nước bùn, một khi hãm thân đi vào thì ngay cả thần tiên cũng không thể cứu người được!” (. Vừa nói chuyện, Tư Đồ Tạp tìm một khối đá nhỏ dùng hết sức hướng bãi cỏ xa xa ném tới, chỉ nghe bùm một tiếng, ngay khi tảng đá rơi xuống dưới bãi cỏ nó đã bị ngập một nửa, chỉ còn lại một nửa lộ trên mặt đất! Bọn họ nhìn kĩ lại thì nhanh chóng thấy tảng đá chầm chầm trầm xuống, chỉ tốn ước chừng mười giây thời gian tảng đá đã hoàn toàn biến khỏi mặt đất! Hoảng sợ nhìn bãi cỏ xanh biếc phía trướcm hắn không khỏi há to miệng, này bãi cỏ thoạt nhìn rất là bình thường, rất xinh đẹp lại không nghĩ rằng nó lại ẩn chứa nguy cơ to lớn đến vậy a! Không thể tin nhìn lại Tư Đồ Tạp, hắn không khỏi kinh hãi nói: “Nơi này thế nào lại nguy hiểm như vậy, làm thế nào để có thể phân biệt đâu là đầm lầy, ở đây chắc có một con đường mòn để người ta vượt qua chứ?” Nghe xong lời của hắn, Tư Đồ Tạp không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Trên thực tế, từ nơi này đến Mê thành căn bản không có tồn tại bất cứ một con đường đi nào, làm sao có thể có đường đi chứ?” Ân? Nghi hoặc nhíu mày, hắn không khỏi nhìn lại Tư Đồ Tạp, khó hiểu nói: “Nếu như không có thông lộ, như vậy ngươi như thế nào có thể tới đây? Chẳng nhẽ… Ngươi bay sao?” Nghe xong lời của hắn, Tư Đồ Tạp khẽ cười cười, ngay sau đó… Nhắm hai mắt lại chốc lát sau đó lẳng lặng hướng mặt về phía chiểu trạch, vẫn không di chuyển đứng yên tại chỗ! Nhìn Tư Đồ Tạp một cách khó hiểu, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, đột nhiên… Từ sâu trong chiểu trạch truyền đến một tiếng động lớn… Rầm… Ngạc nhiên nhìn lại chỉ thấy một đạo thuỷ tuyến hướng bọn họ đi đến! Rống! Trong lúc hắn nhìn kĩ lại thì một tiếng rống động trời vang lên, một con tích dịch (thằn lằn) thật lớn dài tới hơn mười thước từ dưới chiểu trạch nhảy lên bờ, tiếng động ầm ầm là do nó gây ra, sau đó nó nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ, một đôi mắt màu xanh biếc đang gắt gao nhìn chằm chặp bọn họ! Bất hảo! Có ma thú! Nhìn thấy đại gia hỏa trước mắt, hắn nhanh chóng lùi lại, tay phải rất nhanh đặt lên đốc kiếm, cùng lúc đó, Tra Khắc Tư cũng lùi lại phía sau hai tay nhanh như chớp rút ra chuỷ thủ ở hai bên hông, tuỳ thời chuẩn bị chiến đấu! Đúng lúc này, Tư Đồ Tạp mở mắt, quay đầu cười tủm tỉm, lúc này cũng có thể cười sao nhưng lại đột nhiên cười khổ nói: “Các ngươi làm cái gì vậy? Chẳng nhẽ… Các ngươi muốn giết huyễn thú của ta sao?” Huyễn thú của ngươi! Nghe xong Tư Đồ Tạp nói, Tra Khắc Tư tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi đứng thẳng dậy lại có vẻ như đang đăm chiêu nhìn về phía con tích dịch thật lớn kia… Gật gật đầu, Tư Đồ Tạp chậm rãi đi đến bên con tích dịch cao hơn nửa thước, vuốt ve một cách đầy yêu thương con tích dịch nọ, quay đầu nhìn hắn mà nói: “Ngươi không phải hỏi ta như thế nào có thể đến được đây sao? Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta chính là ngồi trên lưng nó mà tới!” Dừng một chút, Tư Đồ Tạp tiếp tục nói: “Tên của nó là Chiểu Trạch Cự Tích! Là sinh vật hành động nhanh nhất ở trong chiểu trạch và cũng là sinh vật cường đại nhất tồn tại, chiểu trạch chính là thiên hạ của bọn chúng, bọn chúng chính là chiểu trạch chi vương!” Hoảng sợ nhìn con tích dịch thật lớn đang đứng ở bên trái của Tư Đồ Tạp, kết hợp với miêu tả của Tra Khắc Tư, hắn cũng hiểu được đây chính là tích dịch, trước kia Tra Khắc Tư có nói qua rằng mỗi người ở Mê thành đều có một sủng vật, bất quá… Bọn họ không gọi sủng vật là sủng vật mà gọi chúng là “huyễn thú”! --------------------------------------------------------------------------------------------