Huyền Môn Phong Thần
Chương 229 : Trận chiến kinh thiên
Người nọ đứng trên cây không hề có ý định xuất thủ, vì ánh mắt y đang nhìn chăm chú vào một hướng khác, nơi đó có một lão vượn đang soi xét y.
Đồ Nguyện hiện thân ở phía xa, hắn chưa từng thấy lão vượn trông đáng sợ như vậy, đôi mắt lão âm tà như quỷ mị, hắc diễm (diễm: lửa) quanh thân bốc lên hừng hực.
Kẻ yêu ma vừa mới xuất hiện đã đáng sợ như vậy, nhưng lão vượn vừa hiện thân lại khiến y lập tức dừng tay, có thể thấy lão vượn mang đến cho y áp lực không nhỏ.
Đồ Nguyên không hề rời đi, lúc này hắn đã khẳng định, tu vi hai người họ đều là Nguyên Thần.
Hắn không biết giữa họ có ân oán gì, hắn chỉ là người ngoài cuộc, nhưng hắn biết, lão vượn quay về vì cứu mình.
Thân hình kẻ kia bắt đầu phiêu phù lơ lửng, như không hề có trọng lượng, nếu không phải Đồ Nguyên đang nhìn, căn bản không cảm giác được sự hiện hữu của y.
Y vươn tay ra.
Lắc mình một cái đã đến sát người lão vượn, tay y vung hời hợt về phía cổ lão vượn như không có chút lực.
Lão vượn chợt nhảy lên, tay người nọ xẹt qua một cây đại thụ, trong nháy mắt toàn bộ thân cây hóa thành bụi mù, không có gì kinh thiên động địa, chỉ có thong thả mà phiêu phiêu như vậy, thế nhưng chỉ một cái vung tay, Đồ Nguyên lạnh cả sống lưng.
Hắn nghĩ nếu vừa rồi một kích đó đánh về phía mình, bản thân vẫn có thể thoát được bàn tay của y chăng?
Chớp mắt lão vượn đã nhảy lên thật cao, như nhảy thẳng lên chín tầng trời, hóa thành một chấm đen nhỏ, nhưng kẻ trên mặt đầy hoa văn đen trắng kia lại huơ tay một cái, cũng chỉ chớp mắt, chấm đem nhanh chóng mở rộng, hạ xuống.
"Ầm..."
Trong lúc đó, Đồ Nguyên đã chạy lùi lại phía sau một quãng, quay đầu, quanh vùng vừa mới đứng đã bị lão vượn biến thành đống đổ nát.
Lúc này lão vượn không còn là lão vượn từng ngồi trên đại thụ trông coi bầy khỉ nữa, mà là một con vượn đen to lớn khổng lồ, lớn như một quả núi vậy, vung tay nện một cái là sơn băng địa liệt.
Lão ngửa mặt lên trời gầm thét, vang chấn cửu thiên.
Đồ Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, trên chín tầng trời, một bóng ma khổng lồ áp xuống, không thấy tay, chỉ thấy bóng ma với khuôn mặt quỷ dị tràn đầy hoa văn đen trắng.
Tựa như một người đang đứng, nghiêng người chầm chậm cúi xuống.
Lão vượn vung bàn tay huy động, như muốn lật trời, tóm lấy bóng ma kia. Ngay khi cánh tay vung qua, bóng ma mờ nhạt dần như tan biến, sau đó lại hiện ra rõ ràng.
Cứ như vậy, không có tiếng va chạm phát sinh, chỉ có âm thanh lão vượn đang rít gào.
Sinh linh quanh đây đều bị kinh động, vốn chúng đều ẩn cư trong núi, lúc này đều phải từ trong núi trốn ra, sợ hãi trốn chạy tứ phía.
Chim bay cá nhảy, hoàn toàn hỗn loạn.
Vùng này vốn chẳng có người, bây giờ lại từng người lục tục xuất hiện trên trời, sau đó thấy tràng cảnh này, cả đám kinh hãi không gì sánh được.
Bọn họ ẩn tu nơi này, thế nào cũng không ngờ tới ở đây lại có kẻ tồn tại mạnh mẽ như vậy.
Xa xa truyền đến từng đợt tiếng gào khóc của đám linh hầu, Đồ Nguyên quay về phía đó nhìn, một đám khỉ đang nhảy nhót trong rừng cây, chính là bầy khỉ kia, chúng nó đã quay về.
Đồ Nguyên thấy một con khỉ đi đầu quanh thân tán xuất linh quang, chính là khỉ con mông trắng.
Đồ Nguyên thấy vậy, hắn không muốn bầy khỉ này trở về, căn bản là chúng nó không giúp được gì, vì vậy hắn bước ra, thân hình biến ảo, xuất hiện trước đám chúng nó, sau đó vung tay tóm khỉ con mông trắng ôm vào trong ngực.
Khỉ con kêu chi chi loạn xạ, giãy nảy, muốn lao ra phía trước, Đồ Nguyên nói nhỏ: “Ngươi không thể qua đó được, để cho ta.”
Khỉ con vẫn giùng giằng, nhưng không mạnh mẽ như cũ, rốt cục nó cũng bình tĩnh lại, Đồ Nguyên nói tiếp: “Yêu ma kia cùng tộc trưởng của các ngươi đại chiến, không biết tự lượng sức, ta coi như còn có lực giúp một tay, ngươi phải chờ chỗ này, không được vọng động.”
Nói xong Đồ Nguyên liền đặt khỉ con hạ xuống, phóng người lên, ném Thất Bảo Như Ý về phía xa.
Thất Bảo Như Ý bay ra hóa lớn, thanh quang dâng lên, một vùng trời lóng lánh, lao thẳng về phía bóng ma đánh tới. Thất Bảo Như Ý không gặp trở ngại chút nào, nhưng đánh ra một kích này lại có vẻ vô lực, lúc Thất Bảo Như Ý đánh trúng bóng ma, lại cứ thế xuyên qua, chỗ xuyên qua đã chẳng còn gì.
Đồ Nguyên niệm động, Thất Bảo Như Ý xoay tròn bay lên cửu thiên, tiếp tục biến lớn, chém về phía đỉnh đầu bóng ma.
Kẻ mặt quỷ kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn lại về phía Thất Bảo Như Ý, y vừa liếc mắt, Đồ Nguyên như bị điện giật, toàn thân phát lạnh.
Nhưng trên bầu trời, Thất Bảo Như Ý chỉ hơi ngừng một chút, vẫn tiếp tục mạnh mẽ đánh tới, cùng lúc đó trên tay hắn xuất hiện một cây trâm, hoa văn đen, vàng, đỏ xen kẽ quấn quanh thân trâm, phần cuối có một viên tinh thạch xanh nhạt, ẩn bên trong lại có con ngươi màu đỏ.
Đây là Động Uyên Trâm, ngay khi Động Uyên Trâm xuất hiện trên tay, từng đợt từng đợt ánh sáng đen đỏ quấn quanh.
Bóng ma giơ tay chộp về Thất Bảo Như Ý, Động Uyên Trâm trong tay Đồ Nguyên lao ra, nhanh như ánh sáng, xuyên thủng hư không.
Phía trước Động Uyên Trâm xuất hiện một lỗ hổng, cây trâm nháy mắt đã biến mất, khi hiện lại thì đã đến trước mặt bóng ma kia, so với Thất Bảo Như Ý còn đến trước, trong thoáng chốc đó, lại có hư ảnh mờ ảo một con phượng hoàng.
Một tiếng phượng hót, vang vọng mây trời.
Đó là toàn bộ thực lực của Đồ Nguyên có thể xuất ra từ khi tu vi đạt đến Thần Anh.
Một vùng biển lửa hừng hực đến từ hư vô, đen đỏ hai màu quấn quanh, Động Uyên trâm đâm xuống bóng ma sừng sững giữa thiên địa.
Bóng ma vung tay lên, thiên địa âm u, hỏa phượng hoàng được biến ra từ Động Uyên Trâm trong nháy mắt bị dập tắt, nhưng cây trâm vẫn đâm vào bóng ma, Thất Bảo Như Ý cũng đánh xuống, hai mắt bóng ma xuất hiện vẻ ngưng trọng, tay còn lại đánh ra một chưởng, Thất Bảo Như Ý cứ như vậy không thể tiếp tục đánh xuống.
Nhưng mà không phải chỉ có Đồ Nguyên, còn có một con vượn khổng lồ như núi, lão vượn rống to một tiếng, hắc diễm quanh thân bốc lên hừng hực, hai tay đâm thẳng về phía bóng ma, sau đó hai tay dùng sức xé ra, không phải lão chỉ xé rách bóng ma, còn như xé toạc thiên địa.
Ngay lúc đó giữa hai tay lão, một cơn lốc sấm sét lan tràn.
"Rống..."
Một tiếng rống to, hai tay lão vượn xé mở, bầu trời mây đen dày đặc, sấm chớp rền vang, mưa to tầm tã hạ xuống, dưới cú xé này bóng ma kia liền biến.
Vốn một vùng thiên địa này, như có như không cảm giác trầm trọng áp bách và đen tối đã biến mất.
Thế nhưng vào lúc này Đồ Nguyên lại mở ra Huyết Vân Ma Kì trong tay, một màn sáng màu máu che khuất bầy khỉ, một con huyết ma lao về phía bầu trời rít gào, đưa tay nắm lấy từng tia u ám bỏ vào miệng.
Kẻ mặt hoa văn kia tất nhiên chưa chết, Đồ Nguyên không biết y từ đâu mà đến, nhưng thứ ma khí thuần túy nơi y biến mất lại rất béo bở cho huyết ma.
Lão vượn đưa mắt nhìn bốn phía, khí thế hung tà dựng thẳng lên trời.
Không người dám đối mặt, từng người từng người lùi xa phía sau.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
45 chương
95 chương
51 chương
10 chương
143 chương