Huyền Môn Phong Thần

Chương 201 : Kiếm tên Lạc Hà

Từ trong kiếm quang kia, Đồ Nguyên cảm thụ được sát khí. Sát khí đó rõ ràng mà lợi hại. Trong cảm giác của hắn, lúc trước trên người Chu Thanh không có loại sát khí lợi hại mà đằng đằng này. Tại hắn cảm nhận, trong kiếm quang kia lộ ra mùi máu tươi. Hắn biết rõ, nếu tinh khí thần của một người phát sinh biến về chất thì tâm linh nhất định sẽ trài qua một loại tẩy lễ cực lớn. Lúc trước, Chu Thanh nhìn qua rất cường đại, nhưng hiện tại Đồ Nguyên cảm ứng chính là đáng sợ. Một vệt kiếm quang từ Thông Minh quan xa xôi bay lên, đi tới đỉnh Khấu Tiên sơn, trong nháy mắt chói mắt mà lợi hại, hóa thành một vệt kiếm quang thật lớn. Kiếm quang chói mắt từ xa xa cắt tới, tại Khấu Tiên sơn tỏa ra, một phiến kiếm quang hướng một người trên đỉnh núi chém xuống, nhưng không có người thấy một màn như vậy, bởi vì người ở trên núi đều đang tránh né kiếm quang, tại phía dưới kiếm quang cường liệt như thế, từng người đều phải tránh né, vô biên kiếm mang bay ra. Nơi kiếm quang thịnh nhất là tại đỉnh đầu Đồ Nguyên. Như Ý trong tay Đồ Nguyên vạch ra, không có người nhìn thấy nơi Như Ý nơi đi qua tỏa ra thanh quang, thanh quang đem hư không chiếu sang trắng, mang theo một vùng linh triều vòng xoáy. Quang hoa vỡ tan. Một phiến chói mắt, thiên địa yên tĩnh. Đồ Nguyên vẫn đứng ở đó, chỉ là trên tay xuất hiện một thanh Như Ý, trên người bao phủ một mảnh thanh quang nhàn nhạt, đứng ở đó giống như dung nhập vào trong thiên địa. Mà tại cách hắn không xa thì có một nữ tử đang đứng, đầu tóc đen tung bay, lay động trong gió, nhưng từ người nàng lại cho người khác cảm giác lợi hại, dù cho sợi tóc đen tung bay kia cũng như từng đạo kiếm màu đen. Đồ Nguyên nhìn nàng, chỉ cảm giác cả người nàng đều tản ra kiếm ý. Kiếm ý tung bay. Tại quanh thân Chu Thanh bao phủ tầng tầng kiếm quang. Kiếm quang như liên hoa (chuỗi hoa). Nàng đứng ở đó, cả phiến thiên địa đều không hợp nhau, kiếm quang quanh thân tung bay, hai mắt lợi hại, trong mắt linh hoa chói mắt. Hai người tạo cho người khác cảm giác hoàn toàn bất đồng, nhưng rồi vẫn có một loại cảm giác tương đồng dị dạng. Quang hoa trên người Đồ Nguyên mơ hồ kết làm mây, lộ ra vẻ nhu hòa. Mà quanh thân Chu Thanh thì kiếm khí tung bay, xoay quanh như liên hoa. Nhưng, vô luận là loại nào, hai người đứng ở nơi đó, đều khiến người ta có một loại cảm giác áp bách cường liệt, không nguyện ý tới gần. Cảm giác về Đồ Nguyên là kèm theo uy áp thiên địa mà đến, còn Chu Thanh thì như ngay cả trời cũng đâm phá. Bọn họ không có nói gì, cũng không cần lời nói gì. Một phiến kiếm quang màu xanh dâng lên quanh thân Chu Thanh, nàng biến mất trong kiếm quang. Chỉ thấy một phiến kiếm mang xoay chuyển tỏa ra. Trong hư không, mỗi một luồng gió đều tựa hồ biến thành kiếm ý vô hình, cuồn cuộn hướng tới Đồ Nguyên. Đồ Nguyên đứng thẳng bất động, nhưng tay niết quyết, cầm Thất Bảo Như Ý. Hắn không có chút ý né tránh nào, tại khi kiếm quang tới thân thì Thất Bảo Như Ý trong tay tuôn sinh thanh quang. Người là Như Ý. Như ý là người. Hướng phía kiếm quang thịnh nhất vung đánh tới. Tại nơi Thất Bảo Như Ý khua đánh qua, kiếm quang phiến phiến vỡ tan, lộ ra người phía sau kiếm quang. Chu Thanh, ngón tay như kiếm, trên đầu ngón tay có kiếm mang màu xanh bập bùng, nhằm thẳng Thất Bảo Như Ý đâm tới. Kiếm quang tan hết, linh hoa tiêu thất. Đồ Nguyên chỉ cảm giác có một luồng kiếm ý xuyên thấu Thất Bảo Như Ý, trực tiếp thuận theo cánh tay, lan tới trái tim mình. Nơi đâm tới chính là thần hồn của mình. Hắn từ bầu trời rơi xuống. Nhưng ngón tay Chu Thanh cũng đang rung động, móng tay bị phá vỡ, có máu tươi chảy ra. Mu bàn tay của nàng vốn óng ánh giờ trở thành bầm tím. Vừa rồi trong nháy mắt tiếp xúc đến Thất Bảo Như Ý, nàng có cảm giác, cảm giác cả người mình sắp bị thanh Như Ý kia đánh cho cốt nhục chia lìa. Nàng rất ngoài ý muốn, nhưng cũng không bất ngờ. Ngoài ý muốn với việc Đồ Nguyên có thủ đoạn như vậy, không bất ngờ chính là người từng được sư phụ của mình âm thầm quyết định muốn thu làm đồ đệ này quả nhiên bất phàm. Trong lúc nhất thời, nàng đúng là vô pháp điều động linh lực trong cơ thể. Linh lực trong cơ thể đang ở vào trạng thái nửa hỗn loạn. Nàng rơi xuống phía dưới núi, tại trong một tràng tiếng kinh hô, khi thân thể nàng sắp rơi xuống dưới núi thì bật thẳng lên, cả người tỏa ra kiếm quang, thân hình biến mất trong đó. Một vệt kiếm quang từ dưới núi vọt lên, xẹt qua đỉnh núi, hướng phía Đồ Nguyên cũng đang rơi xuống chân núi đâm tới. Lưu quang cực nhanh, như kinh hồng (con hạc bị kinh động giật mình bay vụt lên). Ngay tại trong nháy mắt kiếm quang tới người, Đồ Nguyên đột nhiên cuộn người trong hư không, sau đó biến mất. Kiếm quang xuyên qua hư không, xoay chuyển rơi tại đỉnh núi, thân hình Chu Thanh hiển lộ ra. Hai tay nàng giao nhau một cái, một thanh kiếm lóng lánh đỏ liền xuất hiện trong tay nàng. Thân kiếm đỏ đậm, chuôi kiếm cũng là màu đỏ, rồi lại ẩn chứa cảm giác phong cách cổ xưa. Mũi kiếm chỉ ra, một vết linh quang trong trẻo nổi lên trên kiếm. Kiếm chỉ hướng một chỗ đất trống, một người hiển lộ ra. "Kiếm tên Lạc Hà, là từ tinh huyền xích thiết ở sâu trong mặt đất luyện thành, có thể trảm chư thiên sinh linh." Âm thanh của Chu Thanh như gió sau thu, mang theo cảm giác mát lạnh ớn lạnh. Đồ Nguyên đưa Thất Bảo Như Ý trong tay ra, nói: "Thất Bảo Như Ý, phàm ngọc luyện thành, chỉ có thể hộ thân." Kiếm quang chợt ánh lên, giống như một mảnh rặng mây đỏ tung bay. Thân hình Chu Thanh đã không còn thấy rồi, chỉ thấy được một rặng mây đỏ mênh mông vẩy vẩy rơi về phía Đồ Nguyên, đẹp không sao tả xiết. Người ở trên núi nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi tán thán. Kiếm đạo lợi hại vô cùng, nhưng một kiếm này của Chu Thanh lại mất hết sự sắc bén, như là ánh nắng chiều rơi vãi, trong nhu hòa có một phần thê mỹ. Nhưng chỉ có những người trực giác nhạy cảm mới có thể cảm thụ được phía sau vẻ mỹ lệ và thê mỹ kia ẩn dấu cực sâu sự nguy hiểm. Nhất phát kiếm ý có thể nhập hồn. Người đứng xem không biết mình có biện pháp nào có thể ngăn cản một kiếm nhìn ôn nhu như ánh nắng chiều này, cho nên ánh mắt bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm Đồ Nguyên. Thất Bảo Như Ý trong tay Đồ Nguyên dâng lên linh quang, bản nhân hắn thì đột nhiên trở nên như có như không trong mắt mọi người, hắn như đã dung nhập vào trong âm dương của thiên địa này. Thất Bảo Như Ý trong tay hắn vạch một cái vào hư không. Một phiến thanh quang linh sóng cuộn lên, vẽ ra một cái cô tuyến, giống như thủy triều lao hướng một mảnh kiếm quang màu đỏ kia. Trong linh hoa, vô số phù văn đan xen sinh ra, hóa thành sóng triều, đụng vào mảnh hồng sắc hào quang kia. Từ rất xa nhìn tới, giống như là tại đường chân trời trên mặt biển, ánh nắng chiều và sóng biển nối tiếp vào nhau. Kiếm quang nhảy vào trong linh hoa, không ngừng tiêu tán, mà linh hoa tại trong hồng sắc kiếm quang, đồng dạng không ngừng thưa thớt. Đột nhiên, hào quang đầy trời vụt tắt, Chu Thanh cũng không thấy rồi. Một âm thanh lành lạnh từ trong hư vô vang lên. "Thái Âm Trảm Linh." Từ phía chân trời cao cao, một vệt hồng quang như trăng khuyết màu đỏ vọt tới Đồ Nguyên đang trên đỉnh núi. Thiên địa tĩnh lặng, vệt kiếm quang như trăng khuyết kia hấp dẫn tâm thần ánh mắt mọi người. Ánh mắt Đồ Nguyên cũng là bị hấp dẫn rồi, hắn giống như thấy được một vầng trăng đỏ từ phía chân trời hạ xuống, hóa thành loan đao, rời tới mình, mà vô luận mình tránh né hướng nào đều sẽ bị vệt trăng khuyết kia cắt qua thân thể. Không chỗ có thể trốn, không thể nào tránh né. Đây là Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết hoàn chỉnh. Mỹ lệ có thừa, lại vô cùng cường đại và đáng sợ.