Huyền linh ký

Chương 126 : uống rượu ngắm trăng

Đêm gió nhẹ mây cao, mặt trăng cũng không phải rất tròn. Thiên Nam học viên ở một nơi nào đó, đình cao gió nhẹ, mặt nước lăn tăn dưới ánh trăng lạnh. Róc rách tiếng rượu đầy li, tuấn mĩ nam tử nhẹ nhàng uống rượu ngắm trăng, phong cảnh hữu tình. “Ngươi thật là biết hưởng thụ, đôi khi ta sẽ không tự chủ ghen ghét cái sự nhàn nhã này.” Một thanh âm phá tan bầu không khí yên tĩnh, mặt hồ từng đợt lăn tăn rất nhỏ gợn sóng, một người đạp nước mà tới, mấy bước mà thôi đã rơi vào trong đình, nhẹ nhàng tiêu sái không nhanh không chậm. So sánh với nhau, cả hai đều là mỹ nam tử có riêng phần mình đặc sắc. Ngồi trong đình nam tử thì lạnh nhạt hờ hững, mới tới nam tử thì cao ngạo tự tin, mỗi người một vẻ. Nam tử trong đình đặt xuống li sứ, từ trong khay lấy ra thêm mấy cái li, chậm rãi rót rượu. “Ha ha ha, nếu như ngươi từ bỏ làm minh chủ, cũng có thể tới đây giống như hắn nhàn nhã.” Mặt nước rung chuyển một vòng, mấy hạt nước bắn lên cao, giống như một khối đá mạnh mẽ va chạm. Chủ nhân của tiếng nói hào sảng này giống như một đầu mãnh long, mỗi bước đều mạnh mẽ xông tới, khí thế ngút trời. Cổ áo hắn để mở hai đầu cúc trên, lộ ra vùng ngực cơ bắp cuồn cuộn, tóc dài xõa tới ngang vai, vừa trông đã thấy phóng khoáng tự do. Cao ngạo nam tử đối với hào sảng nam tử lời nói cũng không phải rất vui vẻ, chỉ là tùy ý đáp lời. “Thân bất do kỳ, nên cũng chỉ có đứng ngoài thèm thuồng mà thôi.” Hào sảng nam tử khinh bỉ liếc một cái, trong lòng thầm nghĩ “làm cẩu tới nghiện rồi” nhưng cuối cùng là không nói ra. Róc rách. Tiếng rót rượu ngừng lại, năm chén rượu đã đầy, chỉ có điều ở đình mới có ba người mà thôi, hai chén còn lại là cho ai đây? Không khí lạnh dần, đêm xuân thời tiết cũng không phải là rất ấm áp, nhưng nhiệt độ giống như đang hạ xuống rất nhanh, để người ta không muống nhận ra cũng không được. Nhẹ nhàng từng bước mà tới, mặc lên một thân lam sắc áo giao lĩnh, Hà Dạ Huyền bước vào trong đình, mặt bàn đá đóng lên một tầng băng dày, hơi rượu cũng phát ra làn khói nhẹ. Nơi nàng bước qua ở trên mặt hồ, từng khối băng mỏng nhanh chóng tan đi, giống như chưa bao giờ tồn tại, cũng không người nhìn thấy rõ ràng. Hà Dạ Huyền cũng không đối với ai chào hỏi, cùng với lạnh nhạt nam tử kia một dạng không nói chuyện, yên lặng ngồi xuống. “Đầu năm gió mát tựa hè Nứt bung hoa gạo bốn bề trăng xuân... Các vị thật là có nhã hứng a.” Quạt xếp thanh y tiêu sái mà tới, giống như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng đạp trên mặt hồ, một nam tử tuấn lãng, trên thân văn nhã bình hòa, bước vào trong đình viện. “Ra vẻ đạo mạo!” “Dẻo miệng tra nam” Cao ngạo nam tử cùng phóng khoáng nam tử đồng thanh lên tiếng, có vể như đối với văn nhã nam tử này rất không chào đón. Văn nhã nam tử đối với hai người này không nhìn, lại trước hướng đến Hà Dạ Huyền chào hỏi. “Hà Các chủ mấy ngày không gặp, tướng mạo ngày càng hơn xưa.” Hà Dạ Huyền không có phản ứng, tình cảnh này có vẻ như cũng có chút quen thuộc, cũng không ai cảm thấy lúng túng, giống như sự việc tất nhiên vậy. Văn nhã nam tử mặt dày tươi cười ngồi xuống bên cạnh Hà Dạ Huyền, phóng khoáng nam tử cùng cao ngạo nam tử phân biệt ngồi đối diện nhau, lãnh đạm nam tử từ đầu đến cuối đều không nói một lời, chỉ là phân biệt chén rượu ra mà thôi. Cao ngạo nam tử rất thành thục, cầm chén rượu lên uống trước một cái, bắt đầu dẫn chuyện. “Các vị, đối với Tiên Long bí cảnh, các vị hiểu mấy phần.” Bầu không khí vốn hơi nhạt nhẽo, sau câu nói này bỗng dưng đọng lại, không khí giống như có một chút kìm nén. Thiên Nam học viện sáu cái bí cảnh, trong đó Tiên Long bí cảnh chính là cường đại nhất, quan trọng nhất, cũng là giúp ích nhất cho học viên. Nhưng số người hiểu về nó cũng không nhiều, chỉ biết đó là một cái bí cảnh truyền thừa từ cổ đại, vô cùng trân quý mà thôi. Những người bước vào bí cảnh về sau, cũng không một người nào tiết lộ cái gì, cuối cùng vẫn là bí ẩn mấy mươi năm qua. “Cận Đông Lai, ngươi cũng không cần vòng vo.” Phóng khoáng nam tử lên tiếng, hắn tính tình thẳng thắn ghét nhất là loại này thao tác. Ba người còn lại cũng khó có được đông tình, đều hướng sự chú ý tới Cận Đông Lai. Cận Đông Lai hơi hít một hơi, nhìn qua bốn người, có vẻ hơi tiếc nuối một chút nói ra. “Năm tới học viện lớn nhất sự kiện, cũng là chúng ta cuối cùng hợp tác. Cái này ảnh hưởng quá lớn, liên lụy tới Vân Lan căn cơ cho nên ta mới mang tin tức này nói cho các ngươi, cũng không cần phải đề phòng cái gì. Liên quan đến Tiên Long bí cảnh này, chính là một vị trưởng bối của ta bỏ bằng cả tính mạng để truyền đạt.” Bốn người còn lại hơi có chút ngoài ý muốn. Đừng nhìn rằng năm người bọn họ có vẻ hòa nhã thân thiết, thực tế đều là đối thủ của nhau. Nếu như ngoại nhân có thể nhìn thấy tình cảnh năm người cùng ngồi với nhau như hôm nay, chắc chắn sẽ trợn mắt ngoác mồm. Năm vị cự đầu thế mà cùng nhau uống rượu a. Cận Đông Lai đứng dậy, ra vẻ cao thâm từ từ nói. “Các ngươi cũng đã biết học viện sáu năm một lần đại sự kiện, nhưng mỗi lần trước đó, Tiên Long bí cảnh đểu mở ra. Chiếu theo lệ cũ, cũng chính là qua thêm nửa năm nữa mà thôi. Tiên Long bí cảnh, bên trong ẩn chứa đi thiên đại tạo hóa, thậm chí chính là đại lục này cao cấp nhất truyền thừa, không thể so sánh với.” Phóng khoáng nam tử tên gọi là Tiếu Thiên Chân, Anh Hùng Môn môn chủ, lúc này bắt đầu nổi nóng, kém chút không có bóp nát ly rượu, nói. “Cận Đông Lai, ngươi không muốn nói coi như xong, úp mở một chút thông tin như vậy có cái gì dùng.” Cận Đông Lai liếc nhìn Tiếu Thiên Chân một chút, trầm mặc, cuối cùng lên tiếng. “Tiên Long bí cảnh, thấp kém nhất chính là Vương Giả cấp độ truyền thừa.” Hí!!! Kinh sợ đến ngây người. Kể cả Hà Dạ Huyền cũng như đạm mạc nam tử kia cũng không khỏi khuôn mặt khẽ biến. Vương giả cấp độ a, bọn hắn từng cái là đỉnh tiêm thiên tài, nhưng đối với Vương giả cũng chỉ là xa xa ngó tới mà thôi. Ba trăm năm qua, kể từ khi Tiên Đế dựng kỳ lập quốc, Vân Lan mới vẻn vẹn ra ba cái Vương giả mà thôi. Thậm trí trên toàn bộ Đông Nam vực này, Vương giả số lượng một tay có thể đếm ra hết, đủ để biết cái này cánh cửa là cao như thế nào. Mà một cái Vương giả cấp độ truyền thừa, chí ít gia tăng ba thành tấn thăng Vương giả, cũng bớt đi đường quanh co mấy mươi năm ròng, đủ để thấy cái này giá trị. “Ngươi nói là thật sao?” Văn nhã công tử Chử Kiến Văn, Văn Nhân Đường hội trưởng vô thức hỏi lên. Tin tức quá kinh người làm người ta không tin tưởng nổi. Cận Đông Lai lý giải tâm tình của hắn, cũng không có trả lời, tiếng nói vẫn từ từ vang lên. “Tiên Long bí cảnh truyền thừa phân làm ba loại, Viễn Cổ, Truyền Thuyết cùng Thần Thoại. Trong đó Viễn Cổ chính là Vương giả cấp độ, cũng là kém nhất loại truyền thừa. Tiên Long bí cảnh bên trong đó cũng sẽ không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ là trí nhớ sẽ bị xóa đi đại bộ phận, không nhớ được bên trong đó trải qua những gì.” Cận Đông Lai ngừng lại, biểu thị mình đã nói xong, một chén rượu tự rót tự uống, giống như đang đợi gì đó. Lãnh đạm nam tử, hiếm có mở lời hỏi thăm. “Vậy mục đích ngươi nói những thứ này cho bọn ta là gì?” Hắn cũng không tin Cận Đông Lai sẽ là người khẳng khái chia sẻ lợi ích không chút mong hồi báo đâu. “Vẫn là Yết Tử tâm lý vững chãi.” Cận Đông Lai hơi cười một tiếng, tiếp tục nói. “Ta muốn lần này vào trong bí cảnh, năm người chúng ta hợp lực lại cùng nhau lấy tới tốt nhất truyền thừa.” Yết Tử vuốt ve chiếc li rượu của mình ánh mắt thâm thúy. Mỗi người yên lặng không nói, từng cái đang tự suy tính riêng cho bản thân mình. ... Đêm, lặng lẽ đi qua. Tám giờ sáng, phòng học mọi người tề tựu đông đủ. Lần thứ nhất xa nhà, mỗi người cảm xúc ngổn ngang. Nhưng chí ít bầu không khí so với mọi năm nâng cao nhiều lắm. Vì một số thành phần nào đó, hung hăng quấy phá học viên cũ một trận, để cho đám tân sinh lần này khí thế không đến nỗi vùi dập. Có điều lớp số hai lại có vẻ hơi lúng túng một chút. Cả lớp chỉ có mười bốn người không có gia nhập công hội, trong đó mười người chính là ngày hôm qua cứng rắn chống đối Thái Tử Minh, còn quá bốn người thành tích quá kém không có công hội nào chịu nhận. Toàn bộ ngồi cùng một dãy ở giữa, giống như số học viên còn lại cố ý tách bọn họ ra vậy. Không khí kìm nén cũng không ai nói lời nào.