Huyền linh ký

Chương 124 : bại cục

“Trần đội trưởng muốn diệt khẩu sao?” Dương Thiên như cười mà không phải cười, trên người cũng bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người, huyền khí như biển rộng, so với Trần Vũ cũng không thua kém chút nào. “Không được làm loạn!” Lý Vĩnh Thụy hừ lạnh, khí thế tràn ra, dễ dàng đem khí thế của Dương Thiên với Trần Vũ ép đi vào. Sau đó nhìn tới Ma Thế Hoàng khẽ truyền âm. “Hoàng, đi mời tân sinh đó đến đây.” Ma Thế Hoàng hơi sững sờ một chút, không nghĩ tới Lý Vĩnh Thụy cũng không giải quyết được cái này. Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng sự việc gấp gáp, Ma Thế Hoàng cũng cúi đầu đi ngay, không dám chần chờ. Lúc này, Lý Vĩnh Thụy mới trở về vị trí, tiếp tục xử án. Hắn nhìn tới đang kìm né nộ khí Trần Vũ, trong lòng có một chút thất vọng nhưng vẻ ngoài vẫn không một chút thay đổi, đạm mạc nói. “Trần Vũ, vị này Dương Thiên đồng học cáo trạng ngươi cùng đội viên chấp pháp đội số bốn, không phân phải trái, lạm chức dụng quyền gây nên oan khuất cho tân sinh. Ngươi có điều gì để bào chữa sao?” “Nói láo! Đây là vu oan giáng họa.” Trần Vũ cũng không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng của mình, lâp tức lớn tiếng rống. Tuy nói rằng đường đường là tứ biến kỳ cao thủ, tinh thần ý niệm đạt tới cấp độ thứ hai, nhưng Trần Vũ vẫn là một thiếu niên, có mấy phần nộ khí trong người cũng là điều hiển nhiên thôi mà. Đặc biệt là sự việc ngày hôm nay, ai mà có thể nhẫn nhịn cho được. Đầu tiên là vi phạm nội quy, động thủ tại ký túc xá, bọn hắn tới làm đúng nội quy mà thôi còn bị người chỉ trỏ. Được rồi ta nhịn, dù sao là chuyện thường ngày. Tân sinh cứ coi như là một đám nghé con không sợ cọp đi, cũng không phải là vấn đều hiếm thấy, năm nào cũng có. Vấn đề ở đây là đám nghé con thế mà mang hổ dẫm tại dưới chân. Một đoàn chấp pháp đội, cuối cùng tân sinh cũng không có bắt được, thậm chí bản thân còn bị đánh không sức hoàn thủ, đây không phải là một đám mua điểm đi? Cấp dưới vô năng, được rồi ta nhịn, không phải là vấn đề gì, ai chẳng phải vấp đôi lần. Người không bắt được, được rồi là tài nghệ không bằng người, bị đánh một trận đáng lắm. Có điều bị đánh một trận đòn rõ ràng là người bị hại, phút trước phút sau liền bị kẻ đánh ngươi mang ra kiện, trong nháy mắt biến thành kẻ thủ ác. Nhịn? Nhịn cái đếch nào được nữa vậy? Đầu ta ở đây này, vặn xuống mà ngồi. Quả thực là một điều nhịn thì chín điều nhục. Trần Vũ trong nội tâm hết sức là phong phú, bực tức không thôi, nhưng dù sao cũng không phải là lợn, sẽ không tuôn ra đống lời này, nếu không chỉ là làm trò cười cho thiên hạ mà thôi. Bên ngoài, Trần Vũ giọng nói cũng không hề thấp đi, gọn gàng sắp xếp từ ngữ mà nói. “Lý đường chủ, đây hoàn toàn là bọn hắn ngậm máu phun người, thuần túy chính là vu oan cho chấp pháp đội chúng ta.” Lý Vĩnh Thụy rất không hài lòng Trần Vũ biểu hiện, nhưng mặc dù hỏa khí trùng thiên, nhưng suy nghĩ không loạn, vẫn giữ được một chút tỉnh táo cần thiết, biểu hiện như vậy cũng không tệ, cho nên Lý Vĩnh Thụy nhìn Trần Vũ cũng bớt chán ghét một chút. Trần Vũ tiếp tục nói, thậm chí tới sau cùng còn quay tới chất vấn Dương Thiên đám người. “Mọi người cũng thấy rõ hiện trạng của đội viên chúng ta, nhưng đây còn chưa phải là tất cả. Hai vị đội viên dưới trướng của ta chấp pháp tại tầng mười một hiện tại đã mất tích. Các ngươi mới là người cần cho ta một câu trả lời chứ?” Xoạt xoạt. Ở đại sảnh mọi người lại tập trung ánh mắt vào phía Dương Thiên, không thể không nói bị mấy trăm người nhìn chăm chú, cảm giác cũng rất đặc biệt, cũng là một loại khí thế áp lực. Dương Thiên đến đương nhiên là có chuẩn bị, cho nên đối với câu hỏi của Trần Vũ cũng không tỏ ra bị động, nhưng sắc mặt thoáng một cái giận dữ quát lên. “Ngươi còn dám nói, tiểu Kỳ chỉ là đứa bé hoạt bát, nó mới mười hai tuổi mà thôi, chấp pháp đội các ngươi thẳng tay dọa nạt đánh đập, hiện tại tâm lý còn chưa ổn định, các ngươi bồi thường được tương lai của nó sao? Ta cũng rất muốn biết hai tên kia trốn đi đâu đây, bọn hắn cũng không xong với ta đâu!” Nghe vậy, mọi người mới để ý tới ở bên cạnh Dương Thiên có một cái bóng người nhỏ, từ đầu đến cuối đều rụt rè nép vào hắn, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh. Quả nhiên lôi kéo được không ít nhà hảo tâm, thậm chí có người đã có mặt ở ký túc xá cũng bất bình lên tiếng. “Không sai, lúc đó ta ở dưới nghe thấy tiểu cô nương kêu khóc rất lớn nhưng tiếng động thủ cũng không có ngừng lại thậm chí còn mạnh hơn. Một người khác tiếp lời. “Ta cũng nghe thấy rõ ràng, không nghĩ là tiểu cô nương còn nhỏ như vậy, nếu không ta đã lao lên ngăn cản.” Vậy là chấp pháp đội lại một lần nữa bị mắng máu chó đầy đầu, trẻ con còn nhỏ như vậy cũng có thể xuống tay được. Chấp pháp đội thanh danh vốn chìm đáy cốc, hiện tại đã thụt sâu đi vào lòng đất. “Ngậm máu phun người, rõ ràng đội viên của ta bị các ngươi bắt giữ.” Trần Vũ chỉ tay quát, cánh tay đưa lên còn đang run rẩy. “Chính ngươi mới là kẻ ngậm máu phun người, ngươi nói bọn ta bắt đội viên của ngươi, ngươi có chứng cứ sao?” Dương Thiên gay gắt, biểu hiện ra cực độ giận dữ, một chút cũng không nhường. “Ngươi..” Trần Vũ bị tức giận đến cả người run lên, giống như một cái núi lửa chuẩn bị phun trào, hai mắt long sòng sọc chìn chằm chằm Dương Thiên, cũng liếc qua một đám học viên đang ở ngoài chỉ trỏ, cuối cùng hơi bái Lý Vĩnh Thụy mà khẩn cầu. “Lý đường chủ, chấp pháp đội làm việc không thẹn với tâm, không thẹn với trời, chấp pháp nghiêm minh, hiện tại đội viên mất tích, khẩn cầu đường chủ đồng ý cho lệnh khám xét, ta lo lắng cho an nguy của cấp dưới của mình.” Trần Vũ hiện tại lý lẽ không có, một mình lẻ loi trơ trọi cũng không chống lại được Dương Thiên đã sớm có chuẩn bị. Hơn nữa bản thân hắn cũng không hiểu rõ được chuyện đã xảy ra, làm sao có thể lý luận. Hắn muốn tìm đội viên của mình, cuối cùng ba mặt một lời mới có thể giải khai được khúc mắc này, hơn nữa nếu chứng minh được Dương Thiên bắt giữ chấp pháp đội viên, tình thế hẳn là xoay về phía có lợi cho Trần Vũ. Vừa cúi người chắp tay, ánh mắt của Trần Vũ cũng sắc bén như dao, không giây phút nào không chú ý Dương Thiên cử chỉ, mong muốn tìm ra một chút kẽ hở. Đáng tiếc, Dương Thiên từ đầu đến cuối thong dong tự nhiên, vẻ mặt cùng tâm lý lời nói thống nhất, không có cái gì để tìm ra cả. Dương Thiên cũng hơi khom người một chút, khinh khỉnh nói ra. “Ngươi không có chứng cứ liền muốn xét nhà, không phải là đầu óc hỏng rồi đi. Hay là muốn quanh co chối tội. Bọn ta vừa tới, cái gì cũng không có làm trước muốn bắt sau muốn khám, ta còn tưởng là ta đang đi tù đâu.” Lý Vĩnh Thụy trong lòng buồn bực, Dương Thiên lời nói rất có tính ma thuật, chặt chẽ cùng có chừng mực tác động, kích động đám người xung quanh, việc này rất không có lợi cho Trần Vũ. Mà Trần Vũ từ đầu đến cuối yếu thế, lý lẽ không thông, nóng giận mất bình tĩnh, thật sự là bại cục hiện rõ mồn một. Về phần này, Lý Vĩnh Thụy cũng là theo luật mà làm, không thể khám xét nhà được. Học viên phòng ở là quyền tư nhân tuyệt đối, không được tự ý xông vào, nếu không xử lý rất nghiêm, kể cả giáo viên cũng là như vậy. Thật lâu không nhận được Lý Vĩnh Thụy phản hổi, Trần Vũ lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lên tiếng. “Đường chủ, chấp pháp đội nhiều năm chấp pháp không có công lao cũng có khổ lao, vì học viện mà tận tụy, mong đường chủ lấy tính mệnh của đội viên làm trọng.” Dương Thiên khẽ nhếch miệng, chậm trọc. “Dừng, dừng. Ta mới vào học viên cũng không thấy công lao càng chẳng có khổ lao, chính là mù bắt người, đánh đập trẻ nhỏ.” Lý Vĩnh Thụy lời nói đến miệng bị Dương Thiên câu nói này sinh sinh đẩy nuối trở về. Quả thật là một câu làm hắn không nói nên lời, càng là chặt đứt ý định khám xét. Nghĩ một hồi, Lý Vĩnh Thụy bình tĩnh lại, thực sự là hắn bị băng hệ huyền khí làm cho quá chấn kinh, cho nên tâm tình cũng không đặt ở chỗ này, có điều hiện tại về với chính sự, hắn chợt nhớ ra vài chi tiết mình đã bỏ qua. Lý Vĩnh Thụy trầm ổn nói. “Theo luật là không thể khám xét, việc này hãy để tính sau đi. Trước hết Dũng đem hai mươi người đi khu vực xung quanh tìm hai cái đội viên đó về đây cho ta.” Lê Đại Dũng gật đầu gấp gáp đi ngay, mặc dù là không bằng lòng, căm tức nhìn Dương Thiên. Có điều hắn cũng biết là không dễ dàng giải quyết vấn đề, sẽ không sợ mình bỏ lỡ cái gì. Lê Đại Dũng đi rồi, Lý Vĩnh Thụy tiếp tục nói. “Việc tìm người cũng không dễ dàng, trong lúc đó tiểu Kỳ đồng học có thể trả lời mấy câu hỏi của ta hay không?” Tiểu Kỳ lại trốn sau Dương Thiên, đôi mắt mông lung hơi rụt rè ló ra nhìn Lý Vĩnh Thụy. Dương Thiên khuôn mặt có một xíu giật lên, ánh mắt hơi híp lại, lập tức đáp lời. “Có việc gì đường chủ cứ hỏi, tiểu muội tâm lý còn chút lo sợ, ta sẽ thay nàng đáp lời.” Lý Vĩnh Thụy lời nói cũng không phải là bắn tên không đích, thái độ của Dương Thiên lập tức để hắn ngửi ra mùi mờ ám, cho nên lại hòa ái lên tiếng. “Không sao, ta chỉ là hỏi vài câu để chắc chắn tâm lý nàng không bị ám ảnh thôi.” Dương Thiên hơi liếc mắt qua tiểu Kỳ, càng lộ ra nhỏ bé mờ ám, khóe miệng nụ cười hơi cứng một chút, vẻ tự nhiên thong dong cũng thu lại không ít, cuối cùng “miễn cưỡng” nói. “Vậy đa tạ đại nhân quan tâm rồi.” Sau đó quay qua xoa đầu tiểu Kỳ nói nhỏ. “Lý đường chủ hỏi gì cứ thành thật trả lời nhé, đám thủ hạ kia không dám làm hại muội đâu.” Lý Vĩnh Thụy híp mắt, trong lòng đối với Dương Thiên lạnh lùng đi mấy phần. Dương Thiên cố ý nhắc đến đám chấp pháp đội viên, như vậy nàng ở trong lòng sẽ có khúc mắc với hắn. Thằng này thật xảo trá. ...