Huyền linh ký
Chương 108 : cấm thuật
Dương Thiên thời gian tại Nam An thành không nhiều, nhưng không có nghĩa là bất cứ việc gì đều không làm được, trái lại hắn làm rất nhiều chuyện.
Từ ban đầu kế hoạch của Dương Thiên, sau khi rời khỏi Dương gia cũng không phải là như vậy. Nhưng ngoià ý muốn gặp Lê Tĩnh hắn liền cải biến hướng đi, buông tay làm mạnh mẽ hơn, không giông như trước ẩn núp.
Dù sao Lê Tĩnh thiên tài dược học đáng để hắn đánh cược. Mà muốn đánh cược ổn thỏa, thì trước phải hiểu rõ được thế cục. Không nói là trăm phần trăm, nhưng năm mươi phần trăm thì phải có, nếu không chính là ngu ngốc đâm đầu vào thất bại mà thôi.
Cho nên về các thế lực trong thành phải nắm rõ trước tiên. Trong đó, khi nghe ngóng tới Quỳ Tử Hội, Dương Thiên không khỏi quan tâm nhiều hơn một chút. Bởi vì bang hội này có một chút kỳ lạ, chí ít là Dương Thiên nhìn tới nó kỳ lạ.
Thanh Phong Bang cái này thế lực giống như địa điểm tại thành bắc lập oai, bảo kê các việc, làm ăn với người bình thường mà thôi.
Bàn Vận Hội thì rõ ràng là sòng bạc tay chân, cho vay, đòi nợ không thiếu thứ gì, miễn là bọn hắn có tiền.
Nhưng Quỳ Tử Hội, trải rộng toàn bộ Nam An thành, làm nghề gì cũng có, điệu thấp, ngoan ngoãn, không có giống giang hồ thế lực một chút nào cả. Nếu như vậy thì Dương Thiên để ý tới bọn hắn làm gì.
Vấn đề là Dương Thiên từng cùng người của Quỳ Tử Hội gặp qua, từng cái yếu kém cũng là Linh Huyền Cảnh, huyền biến cảnh cũng rất nhiều, đây rõ là không phù hợp với một cái thế lực nhỏ.
Đi sâu tìm hiểu, Dương Thiên cuối cùng tìm được manh mối từ bọn hắn, từng cái sát thủ chuyên nghiệp điển hình.
Hoa quỳ tử không phải là hoa hướng dương sao. Lấy hướng dương làm tên, hội trưởng họ Dương, lại cùng Dương gia người có nhỏ bé liên hệ.
Không phải là vạn sự rõ ràng rồi hay sao.
Mặc dù Quỳ Tử Hội không phải là thế lực của Dương gia, nhưng cùng một cá nhân nào đó của Dương gia không thoát khỏi liên hệ. Nay lại tới giết Dương Thiên, Dương Thiên còn không đoán ra được thì cũng quá là ngu ngốc.
...
Dương Thiên song kiếm như cuồng phong vũ bão, từng kiếm mang theo sáu mươi bốn vạn cân lực lượng, chồng chất mà mang Dương Đường đánh lui.
Tần Báo Công sợ hết hồn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dương Thiên thân hình trong mắt của Tần Báo Công chỉ còn là tàn ảnh.
Không ngừng chấn động cùng tàn dư công kích lan tràn, giông như tiến sấm rền cùng động đất, hoảng hốt không thôi.
“Mẹ kiếp!”
Dương Đường gầm lớn, chân khí nổ tung, bùng cháy lên to lớn lực lượng, hai triệu cân lực lượng bắn ra, đẩy lui Dương Thiên, nhưng đổi lại Dương Đường cánh tay cũng bị chém một cái vết thương lớn.
“Thằng chó chết, tao đập chết mày.”
Dương Đường một tay đập ra, chân khí hóa thành cự chưởng, ánh lửa bốc lên cuồn cuộn, hướng Dương Thiên vỗ xuống.
Dương Thiên thoáng cái ảnh hóa đến Dương Đường phía sau, một kiếm chém xuống.
Dương Đường giống như biết trước Dương Thiên động tác, bàn tay vươn ra, nắm lấy kiếm của Dương Thiên, dư âm nổ lan ra xung quanh, giống như gió lớn thổi mạnh.
“Ranh con, trò chơi đến đây thôi.”
Dương Dường cười lớn, nụ cười muốn có bao nhiêu khả ố liền có bấy nhiêu.
Sau lưng Dương Đường một đám mây đỏ hiển hiện, huyền linh xuất hải.
Thái Hồng Ưng!
Dương Thiên tâm thần chìm xuống, trong lòng biết rõ cơ hội tốt nhất đã bị mình bỏ lỡ rồi.
Nói tới huyền chân cảnh, bản thân huyền giả lực lượng cũng không có so với huyền biến cảnh mạnh bao nhiêu cả, đấy cũng là lý do để Dương Thiên không quá e ngại cận chiến với Dương Đường.
Nhưng huyền chân cảnh, thứ bọn hắn vượt trội đó chính là huyền linh, có thể chiến đấu huyền linh.
So với huyền biến cảnh mạnh không chỉ gấp mười lần.
...
Tần Báo Công trông thấy Dương Đường triệu hồi huyền linh, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, không còn kinh hoảng nữa.
Tần Báo Công nhìn về phía Lê Tĩnh, vẻ mặt hơi tươi cười, ánh mắt híp nhỏ lại.
“Tĩnh à, không nghĩ tới đứa bé năm nào hiện tại đã lớn như vậy.”
Lê Tĩnh tay siết chặt trường kiếm, ánh mắt sát khí nồng nặc, không có chút nào che lấp.
“...Không nghĩ tới chúng ta hai chú cháu sẽ gặp nhau trong tình cảnh như thế này, nhớ năm đó ta cùng cha cháu là anh em tốt.”
Tần Báo Công thao thao bất tuyệt, Lê Tĩnh liền gầm lên.
“Câm miệng, lão chó chết.”
Nói rồi trường kiếm ra khỏi vỏ, hai chân phát lực lao tới. Hai mươi mét khoảng cách không ngừng mà rút ngắn.
“Tĩnh à, ngươi tính tình hệt như cha ngươi năm đó, đều như vậy nóng nảy.”
Tần Báo Công còn không ngừng cảm khái một câu, rất có trưởng bối phong phạm, khác hẳn với vẻ mặt sợ hết hồn ban nãy.
Bên cạnh Lý Hằng không cần nói cũng động thủ mà lên. Từ khi Lê Tĩnh xuất hiện, làm một cái treo tít trên cao thiên tài, Lý Hằng liền trở thành bàn đạp, liền trở thành người ta so sánh.
Cho nên hắn rất tức giận, trở thành hận ý đổ lên đầu Lê Tĩnh, là Lê Tĩnh tới cướp đi của hắn tất cả.
Lý Hằng nhảy lên, trường kiếm quét ngang, lực lượng dồn vào thân kiếm. Hắn muốn dùng mạnh nhất tư thế, nghiền ép Lê Tĩnh, đoạt về bản thân mình sự vượt trội.
Lê Tĩnh nghiêng người né qua lưỡi kiếm, trường kiếm hướng Lý Hằng đâm thẳng.
Lý Hằng đang tại trên không trung, không có đường né tránh, trường kiếm xoay một cái, chắn ngang tại trước người.
Đinh!
Lý Hằng lui ngược trở lại, Lê Tĩnh trường kiếm lại tới.
Hai tháng thời gian, Dương Thiên huấn luyện Lê Tĩnh cũng không ít, kinh nghiệm chiến đấu có thể nói ở vào trung đẳng, so với Lý Hằng đều mạnh hơn một chút.
Lê Tĩnh kiếm chiêu ngắn gọi thẳng thắn, lực đạo tiết kiệm rất nhiều, nhưng chiêu chiêu hiệu quả, dứt khoát không thôi.
Lý Hằng kiếm chiêu hoa lệ, nhưng dễ dàng bị Lê Tĩnh đánh gãy. Tuy nhiên trong thời gian ngắn cũng là đôi co không phân cao thấp.
...
Dương Thiên lùi sâu năm mươi mét, ánh mắt cảnh giác. Không có cách nào khác, huyền biến cảnh cùng huyền linh cho hắn áp lực quá lớn.
Dương Đường khẽ vẫy tay một cái, Thái Hồng Ưng giống như siêu tốc phi cơ lao tới, sắc bén móng vuốt còn bốc cháy lên hừng hực ngọn lửa.
Dương Thiên đương nhiên không cùng Thái Hồng Ưng vật lộn, “ảnh hóa” cấp tốc thoát đi, lao tới Dương Đường.
Tuy nhiên Dương Đường cũng không phải là yếu hơn Dương Thiên, mà là mạnh hơn.
Cho nên vừa chặn được Dương Thiên một nhịp, Thái Hồng Ưng liền giết tới.
Dương Thiên chiến đấu trở nên nguy hiểm trùng trùng, yếu thế rõ ràng.
Dương Thiên cách một thời gian bùng nổ, tuy là có gây cho Dương Đường chút chật vật, nhưng chung quy lại, không phải là quá nguy hiểm.
Dương Đường cũng không thường xuyên thi triển huyền linh thuật, mỗi một cái hỏa diễm lưỡi dao cắt chém mà qua, lại làm Dương Thiên chật vật trốn tránh.
Ảnh hóa có thể xuyên thấu vật thể nhưng không tránh được huyền chân cảnh công kích có đan lẫn chân ý trong đó.
Lê Tĩnh chiến đấu thì không quá khá hơn, một mình cùng Lý Hằng đánh có đi có về, nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ để uy hiếp Tần Báo Công.
Nửa giờ đồng hồ qua đi, Dương Thiên trên tay áo bị đốt cháy mấy đoạn, nhìn qua có chút chật vật.
Chưa nói tới thường xuyên thi triển huyền linh thuật cùng với bùng nổ cực hạn sức chiến đấu, Dương Thiên huyền khí cũng tiêu hao tới một phần ba rồi.
Hiện tại đang yếu thế như vậy, Dương Thiên không dám tự tin là mình có thể hao tổn chết Dương Đường.
Chưa kể tới Dương Đường nhìn giống như không phân cao thấp với Dương Thiên, nhưng Dương Thiên luôn cảm giác là Dương Đường chưa từng dùng toàn lực vậy, cố ý vờn quanh hắn.
Nếu như lựa chọn tiêu hao chiến, đến cuối cùng kết quả là rất mong manh.
Thái Hồng Ưng lướt qua, Dương Thiên không né tránh, song kiếm chém xuống, cùng móng vuốt chạm vào nhau.
Một cỗ lực đạo to lớn ập tới, so với Dương Đường, Thái Hồng Ưng cường đại rõ ràng, lực lượng gần như gấp rưỡi.
Dương Thiên bị đánh lui hơn trăm mét, tiếp đất hai chân còn kéo ra trên mặt đất hai vệt dài.
Ừm?
Có trá?
Dương Đường trong lòng run lên, tình huống không ổn chút nào.
Dương Thiên giống như một con lươn, vừa trơn vừa trượt, đánh thế nào cũng không trúng hơn nữa sẽ tiến hành phản công rất sắc bén.
Nhưng lần này Dương Thiên thế mà lựa chọn trực tiếp đối đầu, không tiếp tục né tránh.
Dương Đường mới không cho rằng Dương Thiên ngu ngốc đến như vậy.
Tình huống mặc dù có bất lợi nhưng còn chưa đến nỗi làm Dương Thiên gấp gáp hoảng.
Đường Dương điều khiển Thái Hồng Ưng lao tới, muốn xem Dương Thiên giở trò gì. Dương Đường sẽ không ngu ngốc đến tự thân đi thăm dò.
Dù sao cũng là kém chút bị Dương Thiên đánh lén thành công mà.
Lúc này Dương Thiên vỗ cơ bắp hơi căng phồng, lập tức giống như to lớn gấp đôi lên, toàn thân hắc bạch song khí lượn lờ, hắc khí đi vào bạch khí đi ra, thành một vòng khép kín.
Trên thân vốn không có vết thương nào, dưới sự căng phồng kia lập tức nứt toác ra rất nhiều vết thương, máu tươi vương vãi.
Thái Hồng Ưng ném một cái “hỏa nhận” lao tới.
Dương Thiên ánh mắt lạnh lùng, ngước nhìn “hỏa nhận”, trong miệng thở ra một sợi hắc khí cùng một sợi bạch khí.
Cắn rằng rên lên một tiếng nhỏ.
“Cấm thuật: thái sinh.”
...
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
60 chương
12 chương
1 chương
82 chương