Huyền linh ký
Chương 105 : chiến huyền chân cảnh
Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, mười mấy tiếng đồng hồ tinh thần căng cứng, hiện tại Dương Thiên chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tinh thần ý niệm đạt tới hai mươi hai bước cũng không chịu nổi sự buồn ngủ này.
Dương Thiên mở cửa, liền thấy Lê Tĩnh đứng đợi ở bên ngoài.
“Công tử, ngươi cuối cùng chịu xuất quan rồi. Hà viện phó đợi ngươi không được đã cũng những người khác lên đường rồi.”
Dương Thiên nghe vậy, cũng không có phản ứng mạnh gì cả, thời gian sử dụng so với dự tính nhiều hơn cho nên chậm chễ là phải.
Dương Thiên để Lê Tĩnh chuẩn bị cho mình nước tắm cùng với một bộ quần áo. Còn bản thân mình thì qua chào hỏi Hồng Nguyệt Giao.
A Tam đối với Dương Thiên hết sức bất mãn, vì Dương Thiên chậm chễ thời gian để Hồng Hinh Nghi phải chờ đợi.
Dương Thiên không phản ứng A Tam, đi tới bên cùng Hồng Nguyệt Gaio nói chuyện.
“Nguyệt Giao tỉ, thật có lỗi, để cho mọi ngươi đợi lâu.”
Hồng Nguyệt Giao thì không cảm thấy có vấn đề gì cả, nàng không gấp gáp. Chủ yếu là việc này rất có thể dẫn tới Hà viện phó phật ý.
Ngày hôm trước, trong khi Dương Thiên bế quan, Hà Đô có tới thương hội gặp Lê Tĩnh, thảo luận dược dịch các loại kiến thức. Vốn không khí rất tốt, cũng không biết là có nguyên do gì mà đột ngột rời đi.
Sáng nay lại gấp rút di chuyển hồi trở lại học viện, cũng không kiên nhẫn đợi một chút nào cả.
Hồng Nguyệt Giao trông thấy Dương Thiên trạng thái mệt mỏi, không khỏi ôn nhu hỏi.
“Chuẩn bị xong sao?”
Dương Thiên suy nghĩ một chút, có hơi ái ngại mở lời.
“Khả năng ta muốn một chút thời gian. Có thể đợi khoảng một giờ nữa khởi hành sao?”
Hồng Nguyệt Giao còn chưa lên tiếng, A Tam liền hừ lạnh.
“Mặt mũi thật lớn a, trước đó có thể nói là ngoài ý muốn, hiện tại tự cho mình là minh tinh rồi sao?”
Đừng nhìn A Tam chỉ là hộ vệ của Hồng Hinh Nghi nhưng thân phận lại không phải là thấp. Ba mươi tuổi huyền chân cảnh, cái này đặt ở học viện cũng là thiên tài rồi.
Hơn nữa thân phận của A Tam với Hồng Hinh Nghi cũng coi như là chi thứ với dòng chính. Hồng Hinh Nghi cũng không dám bắt A Tam làm gì quá phận cả, hắn chỉ có nhiệm vụ bảo vệ nàng mà thôi.
Hồng Nguyệt Giao liếc A Tam nói.
“A Tam không được vô lễ, tiểu Thiên có chỗ nào coi mình là minh tinh rồi?”
A Tam cũng không sợ Hồng Nguyệt Giao chừng hắn, một mạch nói.
“Há, không phải sao? Muốn đi thì đi muốn ở thì ở, còn dám bắt chúng ta đợi sao? Hắn thân phận gì cũng xứng để chúng ta chờ đợi, một cái man di tiểu tử mà thôi.”
Hồng Hinh Nghi không lên tiếng, đối với nàng Dương Thiên có một chút tốt tính nhưng cũng chỉ là người ngoài, nàng cũng sẽ không nói giúp cho người ngoài.
Dương Thiên mặc dù tính tình rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa là tùy ý người khác trèo lên đầu hắn ngồi. Dương Thiên thoáng chốc lạnh lùng nói.
“Ngươi nói ai là man di. Thập đại gia tộc một con chó cũng dám khinh thường người khác.”
“Mẹ mày nói ai là chó, man di vẫn chính là man di, không biết sống chết.”
A Tam tức giận, một cái man di sâu kiến dám nói hắn là chó, đúng là không biết sống chết thế nào. A Tam chân khí cuồn cuộn, lúc này một thân huyền chân cảnh tu vi phóng thích, giống như gió lốc một dạng thổi bay xung quanh mọi vật ra xa.
A Tam vươn tay hướng Dương Thiên một chưởng vỗ xuống, không có bất cứ cái gì nương tay. Một chưởng giống như quấn quanh kim ti, vàng óng sắc bén đập xuống, muốn đem trọn cái gian phòng đạp nát vậy.
“A Tam ngươi dám...”
Hồng Nguyệt Giao đập bàn một cái quát lớn. Nàng thiên phú tu luyện cũng không phải là rất mạnh, tuổi tác cũng so với A Tam nhỏ mấy tuổi, mới chỉ có thất biến kỳ cảnh giới, miễn cưỡng không bị A Tam khí thế thổi bay mà thôi.
Nhưng A Tam động thì Dương Thiên cũng động, ảnh hóa triển khai, một bước vượt qua chưởng ấn tới A Tam bên người. Song kiếm nắm vào trong tay, lưỡng nghi khí sau cô đọng tràn vào.
Dương Thiên không có bất cứ cái gì nhẹ tay ý tứ, một chưởng kia đổi lại là Đỗ Quyết hay mạnh hơn nữa cũng sẽ bị đập chết, cho nên Dương Thiên không có nhẹ tay lý do.
Hai tay hai kiếm giống như chữ “x” cắt xuống, trên mỗi kiếm từng cái đường vân đều căng đầy huyền khí tràn vào.
Sắc bén, bá đạo, nhanh cực hạn.
Một cái lạnh lẽo, một cái nóng nảy.
“Ầm!”
“Phốc xuy!”
A Tam bay ngược ra hai mươi mét, trên thân huyết dịch tung tóe, lồng ngực bị cắt mở ra một vết thương thấy mà dọa người.
Khi Dương Thiên đến bên A Tam lúc, hắn đã nhận ra, nhưng Dương Thiên kiếm quá nhanh, cũng không kịp né tránh chỉ có thể dùng chân khí đón đỡ.
Thực tết thì đổi lại là bất cứ cái nào lục biến kỳ cũng đừng mơ mà đánh phá huyền chân cảnh chân khí hộ thể, thất biết cũng rất cố hết sức.
Nhưng Dương Thiên một đôi kiếm còn chém xuyên qua, mặc dù là bị cản trở rất nhiều, nhưng trực tiếp làm A Tam bị thương bay ngược mà ra.
Thủ chưởng hạ xuống, trăm năm gỗ lim sàn nhà lộ ra một hiình chưởng ấn lớn, bị cắt chém tan nát.
Nhưng không ai quan tâm tới cái kia thủ chưởng cả, Dương Thiên tốc độ như chớp, thế đi như độc xà, A Tam bay tới đâu là Dương Thiên đi tới đó, song kiếm bay múa, mỗi giây đều bốn năm lần cắt chém xuống, A Tam cánh tay máu thịt be bét.
A Tam thật hết sức biệt khuất, hắn bị Dương Thiên treo lên đánh, cầm kiếm cơ hội cũng không có, chỉ cần hơi phân tâm rất có thể sẽ bị Dương Thiên kiếm chém chết.
Nào có cái nào huyền biến cảnh hung hăng như vậy a.
Tốc độ cực kỳ nhanh không nói, công kích cũng dày đặc nặng nề hơn nữa huyền khí còn có thể phá được chân khí hộ thể.
Đây rốt cuộc là ở đâu ra quái vật.
Không phải là dùng thương yêu nghiệt nhân vật sao, lấy tam biến kỳ vượt cấp thắng tứ biến sao?
A Tam khổ không thể tả, thậm chí hoài nghi mình có phải là đột phá một cái giả huyền chân cảnh hay không, liền bị một cái không quan trọng tam biến kỳ treo lên đánh.
“Tiểu...tiểu...Thiên..có thể ngừng lại không, còn đánh nữa hắn sẽ chết a.”
Hồng Nguyệt Giao bưng bít miệng nhỏ, thật khó khăn lấy lại bình tĩnh mới lắp bắp nói. Nếu như Dương Thiên thật sự giết A Tam, chuyện này liền phức tạp lắm.
Dương Thiên tinh thần hết sức căng cứng, toàn bộ thực lực của mình đều bùng nổ, nhìn giống như treo lên đánh A Tam nhưng thực tế thì cũng không hẳn như thế, chỉ cần hơi thở chậm một hơi chắc chắn sẽ bị A Tam phản kích đánh chết.
Dương Thiên ảnh hóa rút lui ba mươi mét, hắc khí lượn lờ nhìn chằm chằm A Tam.
“Mẹ kiếp, tao giết mày.”
A Tam trường kiếm nơi tay, một kiém hướng Dương Thiên chém đi qua so với một chưởng vừa rồi mạnh hơn rất nhiều.
“Ầm!”
“A Tam người dám!”
Hồng Nguyệt Giao gian phòng một bên bức tường bị chém ngang mà ra, kiếm khí tung bay chém mất mấy gian phòng bên ngoài, may mắn không có người nào ngộ thương.
Dương Thiên “Ảnh hóa” chưa từng ngưng đề phòng, xuất hiện lúc bàn chân đã ngang vai A Tam một kiếm hướng mi tâm A Tam đâm ra.
A Tam lần này không chủ quan nữa nên không còn bị Dương Thiên làm cho bất ngờ, lập tức phản công trở về, một kiếm chém lên, kiếm ra sau mà tới trước, một kiếm vừa có thể đem Dương Thiên cắt làm đôi, vừa có thể ngăn cản mũi kiếm của Dương Thiên.
Dương Thiên thân hình lại vụt qua, hướng tới A Tam phía sau song kiếm xoáy ngang. A Tam xoay người trở lại một kiếm bổ xuống, lập tức đẩy lui Dương Thiên, Dương Thiên bóng hình lại biến mất.
Hồng Hinh Nghi thật lâu chưa có hoàn hồn trở lại, mãi mới run rẩy hỏi Hồng Nguyệt Giao.
“Tỉ tỉ, hắn là chuyện gì xảy ra?”
Hồng Hinh Nghi cũng không phải là không có tu luyện, thậm chí tu luyện cũng coi như là một cái thiên tài. Mười tám tuổi đã đi tới lục biến kỳ, cũng coi như thiên tài đỉnh cấp tại giai đoạn này.
Nàng thấy qua Dương Thiên chiến đấu, chiến pháp rất không tệ, so sánh với trong gia tộc đều không thua kém đi đâu. Nhưng trên cảnh giới thì quá yếu, nàng nhẹ nhàng có thể nghiền ép Dương Thiên.
Chí ít là trước kia thì Hồng Hinh Nghi cho rằng như vậy, nhưng hiện tại nhìn Dương Thiên treo lên A Tam mà đánh, nàng liền phát hiện Dương Thiên một ngón tay đều có thể nghiền chết nàng.
A Tam rất yếu sao?
Không phải, ở trong gia tộc thì A Tam cũng không coi là cái gì, nhưng so với những nơi mà nàng đi qua, cùng cảnh giới A Tam chính là vô địch.
Hồng Nguyệt Giao không đáp, nàng tức giận quát lên.
“Đủ rồi! Sử lão, cho ta nắm bọn họ lại.”
Hồng Nguyệt Giao vừa quát, một cái bóng hình giống như thuấn di, xuất hiên tại nơi Dương Thiên cùng A Tam chiến đấu.
Phất tay một cái, nhẹ nhàng đẩy lùi cả hai, sau đó khí thế hơi động, trực tiếp chế trụ cả hai không động đẩy được nửa bước.
Dương Thiên thu lại song kiếm, cảm thấy A Tam trong thời gian ngắn cũng không động thủ được.
Hồng Nguyệt Giao tức giận phừng phừng đi tới, nhưng Dương Thiên nhanh hơ một bước nói.
“Nguyệt Giao tỉ thứ lỗi, về sau ngày rộng tháng dài, chúng ta giang hồ tái kiến.”
Nói rồi thân hình trực tiếp xuyên qua sàn gỗ biến mất. Ngoài lão giả gọi Sử lão ra, không ai kịp phản ứng cả, nhưng lão cũng không kịp ngăn cản. Dương Thiên đến huyền phủ cảnh uy áp cũng chống lại được một nửa, chỉ là huyền chân cảnh tam trọng muốn dùng khí thế đè hắn thì còn lâu mới được.
Hồng Nguyệt Giao hơi sững sờ một chút, anh mắt nhìn sang Sử lão.
Sử lão chỉ là lắc đầu, thở dài nói.
“Hắn muốn đi lão phu cản không nổi.”
Chí ít đúng là hiện tại cản không nổi, nếu như hiểu rõ Dương Thiên chiêu thức, có sớm chuẩn bị thì muốn bắt Dương Thiên cũng không khó.
Hồng Nguyệt Giao đi tới A Tam trước mặt, A Tam sắc mặt tức giận còn chưa nguôi ngoai, hai tay máu hơi khô lại siết chặt trường kiếm.
Ba!
Thanh thúy tiếng bạt tai vang lên, Hồng Nguyệt Giao giọng nói lạnh như băng, uy vũ bá đạo khí thế nổi lên.
“Ngươi..”
A Tam cắn răng, Hồng Nguyệt Giao lại dám đánh hắn.
Ba!
Lại thêm một cái bạt tai nữa, Hồng Nguyệt Giao không có nương tay, A Tam khuôn mặt liền in rõ thủ ấn.
“Ngươi còn chừng mắt cái gì. Biết sai sao?”
“Ta..”
Ba!
“Biết sai sao?”
Hồng Hinh Nghi bị Dương Thiên chấn kinh đến, hiện tại thì bị Hồng Nguyệt Giao tức giận đến ngây ngốc. Mãi nàng mới giữ lại Hồng Nguyệt Giao, noi.
“Nguyệt Giao tỉ, đừng đánh nữa.”
Hồng Nguyệt Giao hỏa khí trùng thiên, giận tới hai mắt lăng lệ đáng sợ, làm Sử lão cũng phải can ngăn một phen.
Hoa Hồng thương hội nhất thời loạn một mảnh.
...
Dương Thiên trở về phòng, Lê Tĩnh đợi đã một thời gian, nước cũng đổi mất một lần.
Dương Thiên qua loa thay quần áo, nói Lê Tĩnh thu đồ đạc sau đó rời khỏi. Thời gian cũng quá mười giờ sáng, nếu không nhanh chóng đi tới Vương Đô, sẽ không phải qua đêm ở bên ngoài.
Lê Tĩnh mặc dù không hiểu vì cái gì Dương Thiên sẽ không cùng Hồng Nguyệt Giao cùng một chỗ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cả hai rất nhanh rời đi Nam An thành.
Xa liễn duy trì tốc độ ổn định lao đi, thẳng hướng Vương Đô.
Dương Thiên có chút mệt mỏi hạ xuống xa liễn ghế ngồi, nằm ngủ một chút.
Toàn bộ tinh thần căng cứng không nói, khi cùng A Tam chiến đấu, đó là hơn hai tháng vừa qua một lần căng thẳng nhất chiến đấu cũng là một lần hiếm hoi Dương Thiên dùng toàn lực.
“Ảnh hóa” cùng với “ thiên cang” đồng thời sử dụng, chỗ tiêu hao tinh thần tăng nhiều lắm, Dương Thiên cũng là cắn răng cố gắng mà thôi.
Đây là một cái chỗ thần kỳ của lưỡng nghi tâm kinh, phía trước có lưỡng nghi nhưng phía sau lại có một chữ “tâm”. Nhất tâm nhị dụng, song linh song thuật, đồng thời thi triển hai cái huyền linh thuật bá đạo biết bao.
Mặc dù trên cơ bản uy lực so với đơn độc triển khai hạ xuống mất một đoạn nhỏ, nhưng chiến lực kết hợp thì tăng lên không chỉ một chút. Đó mới là Dương Thiên có thể cùng A Tam chiến đấu không thua thiệt tiền vốn.
...
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
60 chương
12 chương
1 chương
82 chương