Huyễn hoặc
Chương 39
Một ngày mệt nhọc, lúc cọ rửa thân thể dưới nước chảy, cảm giác khoan kɧօáϊ suýt nữa làm cô rêи rỉ thành tiếng.
Mệt mỏi dần được dòng nước ấm xả xuống làm tiêu tan, Kiều Nhiễm tắm rất lâu, khoảng chừng một giờ mới sấy tóc rồi ra khỏi phòng tắm.
Cô quên đem theo áo ngủ, nhưng dù sao thì Phong Vũ cũng không phải chưa từng thấy cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cho nên cô chẳng thèm để ý, tự nhiên đẩy cửa phòng tắm, trở về phòng ngủ.
Đèn không bật, Kiều Nhiễm mò mẫm tìm quần áo ngủ định mặc vào thì bỗng bị ôm lấy, sau lưng là thân thể vừa rắn chắc vừa nóng bỏng, cơ thể trần trụi đó dán lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, người đàn ông cúi xuống, ghé sát tai cô mà khẽ đặt môi, bàn tay hơi thô ráp úp lên đỉnh núi trước ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn đùa bỡn.
Hai điểm nhạy cảm đã bị anh chiếm cứ, người Kiều Nhiễm run lên một cái, mềm nhũn tựa lên ngực anh, mặc anh chọc ghẹo.
Phong Vũ không lên tiếng, Kiều Nhiễm cũng không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng vuốt ve thân thể và tiếng thở dốc nam tính ngày càng nặng nề.
Cảm giác dưới tay mềm mại nõn nà, Phong Vũ khẽ dùng sức, vừa xoa nắn hai đầu иɦũ ɦσα, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu đôi nhũ hoa hơi nhô ra.ɖu͙ƈ vọng ngày một lớn, Kiều Nhiễm khẽ rêи một tiếng, bàn tay nhỏ bé đưa ra sau, lần mò chiếc eo rắn chắc khỏe mạnh của anh.
Hang thịt tuôn ra từng mảng lớn mật dịch, hai chân Kiều Nhiễm khép chặt cọ xát, muốn xoa dịu ngứa ngáy bên trong.
Người đàn ông ngậm rái tai cô, một bàn tay lần xuống dưới tách hai chân cô ra, xoa nhẹ cửa hoa ướt át.
Ngón tay linh hoạt trượt lên trượt xuống ở cửa hang, trêu đùa viên ngọc nhô ra.
“Ưm…”
Kiều Nhiễm kẹp chặt chiếc ʍôиɠ nhỏ, thân thể thoải mái run lên.
Hô hấp của người đàn ông ngày một nặng nề, yết hầu ở cổ lăn lên lăn xuống, chơi đùa viên ngọc nhạy cảm xong thì thăm dò xuống miệng hang, sau đó hơi dùng sức, đưa ngón tay cắm vào.
“A…”
Hai mắt Kiều Nhiễm khép hờ, miệng phát ra âm thanh rêи rỉ quyến rũ, thân thể hoàn toàn bị người đàn ông sau lưng giữ chặt, bị anh tùy ý khinh nhờn.
Ngón tay ra vào hang thịt ẩm ướt, Kiều Nhiễm khoác hai tay lên cánh tay anh, vô lực vặn vẹo chiếc eo thon.
Người đàn ông bỗng nhiên rút ngón tay ướt át, đặt đến bên mép cô, dùng giọng trầm thấp nói bên tai: “ɭϊếʍ.”
Kiều Nhiễm mở hai mắt ra, cúi xuống nhìn ngón tay lộ khớp xương óng ánh nước của anh, nghe lời lè đầu lưỡi ra ɭϊếʍ.
Đầu lưỡi của cô gái như đang ɭϊếʍ trêи ƈôи ȶɦịt của anh, Phong Vũ rêи rỉ, gậy thịt để ngang hông cô trướng lên đau đớn.
Kiều Nhiễm ɭϊếʍ cực kì nghiêm túc và cẩn thận, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng quét qua toàn bộ ngón tay, nhẹ nhàng như một cây lông vũ trêu chọc tâm thần, gãi vào lòng Phong Vũ đến ngứa ngáy.
Sau khi ɭϊếʍ sạch ngón tay trước mặt, Kiều Nhiễm nâng bàn tay anh lên, mở miệng từ từ ngậm nó vào.
“Sh!”
Hạ thân Phong Vũ căng cứng, ƈôи ȶɦịt nảy mạnh lên một chút, miệng cô gái vừa ướt lại vừa nóng, đầu lưỡi nhỏ xinh lượn quanh ngón tay trong miệng, ʍút̼ vào mấy cái, phát ra tiếng chùn chụt như xúi giục.
“Ư ah…”
Kiều Nhiễm cũng không biết mình bị làm sao nữa, chẳng qua chỉ ɭϊếʍ ngón tay Phong Vũ mà trong hoa huyệt lại ngứa không chịu được, ɖâʍ thủy chảy ra ngày một nhiều, từ kẽ hở nhỏ nơi cửa hang theo bắp đùi chảy xuống thành dòng.ɖâʍ huyệt ngứa ngáy khiến cả người cô khó chịu, Kiều Nhiễm rêи rỉ, nhón chân lên, lắc lư chiếc ʍôиɠ nhỏ ra sau mân mê, ma sát cây gậy thịt cứng rắn của anh, muốn nuốt nó vào trong thân thể.
Phong Vũ bị dáng vẻ lẳng lơ đến tận xương tủy của cô kϊƈɦ thích, hai mắt đỏ au, nhịn không nổi nữa bèn đẩy cô ngã xuống giường.
Kiều Nhiễm nằm ở mép giường, chiếc ʍôиɠ trắng nõn hơi vểnh lên, có thể thoáng thấy được cửa hang ướt át.
“Lẳng lơ!”
Người đàn ông đứng sau lưng cô, bàn tay trượt từ tấm lưng trơn bóng của cô xuống, sau đó dừng ở ʍôиɠ, vỗ lên một cái.
Chiếc ʍôиɠ căng mẩy mịn màng bị đánh, da thịt đàn hồi nảy nảy lên xuống.Ánh mắt u ám của Phong Vũ như chìm vào đêm tối, gương mặt tuấn tú bỗng hiện lên một tia tà khí.
Anh đưa tay nâng bụng Kiều Nhiễm, ép chiếc ʍôиɠ vểnh cao hơn, hai chân khuỵu xuống, nắm cây gậy thịt to dài cọ xát ngay cửa hang lênh láng ɖâʍ thủy rồi đột nhiên dùng sức thọc vào.
“A... trướng quá...”
Hai tay Kiều Nhiễm nắm chặt chăn dưới người, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đau đớn.
Ngọc hành của Phong Vũ quá lớn, hang nhỏ lâu không được thăm dò, sớm đã khép chặt lại như lần đầu, giờ chợt phải giãn ra, nuốt thứ to dài như vậy vào, hiển nhiên có chút khó khăn.
“Cậu nhỏ” của Phong Vũ cứng như sắt, anh lạnh mặt nắm phần gốc, nhẹ nhàng rút ra cắm vào chỗ nông mấy cái, hơi thăm dò hành lang chật hẹp.
Kiều Nhiễm tuổi còn nhỏ, hoa huyệt mềm mại thích ứng cũng nhanh, cơn đau trướng không bao lâu đã biến mất, chỉ còn lại sự tê dại khiến người ta khó chịu hơn gấp bội phần.
“Ưm… làm em…”
Kiều Nhiễm huơ huơ ʍôиɠ, muốn nuốt gậy thịt sâu hơn một chút, muốn dừng cơn ngứa trong hoa huyệt.
Ngược lại, Phong Vũ thì không vội, anh ơ hờ chậm chạp ra vào, lần nào cũng chỉ cắm đầu nấm vào rồi rút ra chứ không vào sâu hơn nữa.
Kiều Nhiễm bị anh chọc ghẹo đến khó chịu, trong lòng như bị mèo cào loạn xạ khắp nơi, trong lòng cũng ngứa, hang thịt cũng ngứa.
“Khó chịu quá, mau động đi…”
Kiều Nhiễm khẩn cầu, khốn khổ xoay người muốn nhìn Phong Vũ, song bị anh đè lại vào trong chăn, không để cô nhìn thấy mặt mình.
Phong Vũ không muốn cô nhìn thấy vẻ điên cuồng như vậy của mình, mặt anh lúc này hơi vặn vẹo, đôi mắt đỏ au, trông có chút dọa người.
Hang thịt siết chặt khiến người ta nghẹt thở, anh rút ra cắm vào chỗ nông một hồi rồi bỗng nhiên kéo cánh tay Kiều Nhiễm, đâm sâu vào trong hang.
“A a a…”
Được anh ra sức thỏa mãn ý nguyện, Kiều Nhiễm sung sướиɠ đến mức lên tiếng rêи rỉ.
Phong Vũ cắn răng, cắm đầu cắm cổ tận lực khám phá hoa huyệt kiều diễm ướt át, ƈôи ȶɦịt cường tráng ra vào nơi ɖâʍ huyệt non mềm, mỗi lần rút ra cắm vào lại mang theo rất nhiều chất lỏng trong suốt, làm ướt đám cỏ hơi xoăn vừa đen vừa đậm.
Tiếng nước bì bạch nối liền không dứt, vang khắp cả phòng ngủ yên tĩnh, ɖâʍ huyệt không còn siết chặt như trước nữa, sau mỗi lần anh tiến sâu vào, nó lại càng giãn ra mềm mại, thuận lợi để anh ra vào.ƈôи ȶɦịt của Phong Vũ rất lớn, hoàn toàn không xứng đôi với bông hoa non mềm xinh xắn của Kiều Nhiễm, miệng hang bị kéo căng đến trắng bệch, đỉnh gậy thịt to lớn theo hành lang tiến sâu vào vùng thịt mê hoặc nhất, thân gậy nổi đầy gân xanh dữ tợn, cọ xát vào vách động mềm mại không sót chỗ nào, Kiều Nhiễm nằm sấp trêи giường, cong ʍôиɠ rêи rỉ một cách yếu ớt.
“A… Quá, quá nhanh… Đừng vào sâu như vậy…”
Động tác của người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, vào hiệp hai, Kiều Nhiễm có chút không chịu nổi, hai tay nắm chăn bên dưới thật chặt, thân thể tiến về trước theo động tác thúc tới của người sau lưng.
Phong Vũ lạnh mặt đứng sau cô, lôi thân thể của cô trở lại, sau đó càng rút ra cắm vào nhanh hơn.
Đầu nấm sưng lên công phá tầng tầng lớp lớp hành lang ướt đẫm ấm áp, va chạm đến vùng thịt tư mật nhất, túi thịt nặng trĩu theo chuyển động cơ thể vỗ vào miệng hang của Kiều Nhiễm kêu bành bạch, viên ngọc bằng thịt bị vỗ ửng lên màu đỏ thắm diễm lệ mị hoặc.ɖâʍ thủy của cô gái quá nhiều, không chỉ làm ướt đẫm chỗ hai người giao nhau, chất lỏng dư thừa còn chảy theo bắp đùi trơn bóng, nhỏ xuống giường tạo thành một mảng ướt lớn.
Động tác của Phong Vũ càng lúc càng nhanh, nhanh đễn nỗi không thấy rõ nữa, anh nắm eo Kiều Nhiễm, cắn răng thúc thật mạnh như muốn dùng ƈôи ȶɦịt đâm thủng cô.
Hang nhỏ lênh láng nước bị cự vật giày xéo thê thảm không nỡ nhìn, lúc Phong Vũ cấp tốc rút ra cắm vào, chất lỏng trong suốt bị đánh thành bọt trắng sền sệt văng ra tứ phía.
“A a a… Nhẹ một chút… A… Sắp, sắp ra rồi a a a a a a ————”
Hang thịt của thiếu nữ cực kì nhạy cảm, vậy mà động tác Phong Vũ vừa nhanh vừa mạnh, chỉ mới mười mấy phút đồng hồ, Kiều Nhiễm đã lên cao trào.
Cả người cô bị kéo căng, ngửa đầu kêu lên một cách phóng đãng, ngón chân tinh tế xinh xắn quặp vào nhau, từng cơn thủy triều của tình ɖu͙ƈ cuộn trào ăn mòn thân thể cô, kɧօáϊ cảm cao trào kϊƈɦ thích người cô tê dại.
Động tác của người đàn ông vẫn không ngừng, sau cao trào, hang thịt co lại vừa ướt vừa chặt, liên tục co giật, hung hăng hút cự vật vào trong cơ thể.
Hang động cực phẩm nước, Phong Vũ muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa, anh gầm nhẹ, thúc đến chỗ sâu nhất của hang thịt, đến tận t.ử ƈυиɠ phun tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc.
Từng dòng từng dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc phun ra ngoài, va chạm với vùng thịt non mềm yếu ớt nhất, Kiều Nhiễm thất thần, trong đầu trống rỗng, giãy giụa muốn chạy trốn thì lại bị anh hung hãn đè dưới người.
“Đừng bắn nữa, đầy rồi…”
Kiều Nhiễm nằm sấp trêи giường, cả người xụi lơ, miệng lẩm bẩm.
Kɧօáϊ cảm sau khi ân ái đến cao trào cực kì mãnh liệt, đến cả lỗ chân lông trêи người cũng nở rộng, tản mùi vị tình ɖu͙ƈ ɖâʍ đãng ra bên ngoài.
Trêи ngực Phong Vũ thấm một lớp mồ hôi mỏng, bắn giọt tϊиɦ ɖϊƈh͙ cuối cùng vào hang thịt xong, anh cúi người nằm trêи lưng Kiều Nhiễm, thở dốc bên tai cô.
Kiều Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nằm bẹp trêи giường, đến cả ngón tay cũng không muốn động.
Người đàn ông vẫn cứ cắm bên trong, chặn tϊиɦ ɖϊƈh͙ lại, Kiều Nhiễm bị trướng khó chịu, huơ huơ chiếc ʍôиɠ nhỏ, lẩm bẩm: “Rút ra đi, không thoải mái.”
Phong Vũ không thèm để ý, giả vờ như không nghe được.
Kiều Nhiễm thấy anh giả chết, vậy thì đành tự mình động thủ, chẳng qua cả người vô lực, lại bị người đàn ông cường tráng này đè lên, chỉ có thể lắc eo, nhúc nhích chiếc ʍôиɠ nhỏ một chút.
Bỗng nhiên động tác cô ngừng lại, không dám cử động nữa, ƈôи ȶɦịt trong cơ thể đã xìu xuống lại lần nữa dựng cứng lên, từ từ lấp đầy hang nhỏ.
Kiều Nhiễm hồi thần, giãy giụa kịch liệt, muốn chạy khỏi dưới thân anh.
Người đàn ông này quá tàn bạo, hang nhỏ của cô sưng tấy rồi, làm nữa thì mai sao dậy nổi.
Cô có lòng muốn trốn, thế nhưng cuối cùng lại chậm mất, Phong Vũ đã khôi phục tinh thần, cong môi cười một tiếng, anh bế cô lên, hai tay kéo hai chân cô, tư thế như đang ôm một đứa con nít.
Người tự nhiên sa xuống, chiếc ʍôиɠ nhỏ bị cây gật thịt của anh cắm vào thật sâu, trong lòng Kiều Nhiễm kêu khổ, biết là không tránh khỏi, cô chỉ có thể túm cánh tay anh để giữ thăng bằng.
Người đàn ông rất hài lòng với sự thức thời này, cúi xuống hôn đỉnh đầu cô, sau đó ôm cô làm thêm hiệp nữa.
Cánh tay Phong Vũ săn chắc có lực, anh chợt nâng Kiều Nhiễm lên, sau đó hung hãn ấn lại về phía dương cụ to dài, thân thể cường tráng hấp dẫn căng lên những bó cơ hoàn mĩ.
Kiều Nhiễm bị động dựa vào ngực anh, thần sắc mê ly.
“Ưm… Nhẹ một chút đi…”
Tiếng rêи rỉ nhõng nhẽo của cô gái như một chiếc móc lướt qua lòng anh, tim Phong Vũ đập như sấm, anh chưa từng thấy Kiều Nhiễm nũng nịu, cô gái nhỏ này vẫn luôn lạnh lùng, hờ hững, chưa bao giờ mềm mại như vậy.
Tiếng rêи kiều mị của Kiều Nhiễm như một liều thuốc kϊƈɦ thích, kϊƈɦ thích lí trí Phong Vũ hoàn toàn biến mất, anh ôm thân thể mềm mại trong ngực đi từng bước một về phía cửa sổ, đồng thời dùng sức rút ra cắm vào hang thịt ướt đẫm.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ hòa chung với ɖâʍ thủy trong hành lang theo miệng hang nhỏ giọt xuống đất, cây gậy dữ tợn thì ra ra vào vào, mang theo từng đợt kɧօáϊ cảm tê dại.
Kiều Nhiễm dùng sức nắm cánh tay anh, cảm thụ tình triều dào dạt trong cơ thể.
Tư thế tiến vào này quá sâu, sâu đến nỗi dương cụ dài dễ dàng thúc đến hoa tâm, vật thô lớn này lấp đầy thân thể cô, Kiều Nhiễm cảm thấy căng cứng khó chịu, cô hơi cúi đầu, thấy bụng hơi nhô lên, đó chính là hình dạng ƈôи ȶɦịt của Phong Vũ.
“A… Sắp bị làm chết rồi… Căng quá a a a… Phong Vũ… Đừng làm nữa… Bụng sắp bị anh đâm thủng rồi…”
Kiều Nhiễm hoảng hốt, miệng phóng đãng kêu bậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vì tình ɖu͙ƈ mà trở nên kiều diễm ướt át.
Phong Vũ ôm cô, vừa đâm rút vừa đi tới trước cửa sổ, trong phòng ngủ không bật đèn cũng không kéo rèm cửa sổ, vừa cúi đầu là có thể thấy vài người trong tiểu khu vẫn còn dạo bộ.
Kiều Nhiễm nằm sấp trêи cửa sổ thủy tinh lạnh như băng, hang thịt càng co rút nhanh hơn, tuy cô biết bên ngoài sẽ không nhìn thấy, nhưng thân thể vẫn không kìm được bắt đầu khẩn trương.
Thịt non bị cọ xát, cực lực hút gậy thịt vào trong cơ thể, hai mắt Phong Vũ ngày càng tối đi, anh đè Kiều Nhiễm trêи cửa sổ, động tác mỗi lần một tàn bạo.
Lầu đối diện bỗng sáng đèn, một người kéo rèm ra, mở cửa sổ nhìn bên ngoài, dường như đang thưởng thức cảnh đêm.
Gia đình này sống ngay đối diện nhà Kiều Nhiễm, nam sinh tựa trêи bệ cửa sổ thờ ơ quét mắt qua ô cửa đối diện, sau đó nhìn về phía bầu trời đêm.
Kiều Nhiễm biết cậu ta sẽ không nhìn thấy, nhưng ánh mắt nam sinh kia cứ làm cả người cô căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Chìm đắm trong tiếng rêи rỉ, Phong Vũ hăng hái động eo rút ra cắm vào hang thịt ɖâʍ đãng, một tay đưa đến trước mặt cô, ngón tay mò đến miệng, hơi dùng sức cạy răng môi đóng chặt của cô ra.
“Mau gọi đi.”
Nghe giọng ra lệnh của người đàn ông, trong lòng cô bỗng ngứa ngáy, khéo léo thuận theo rêи rỉ mấy tiếng ngọt ngào.
“Ưm… Ba ba vào quá sâu… Nhẹ một chút có được không…”
Không biết là cố ý hay vô tình mà giọng Kiều Nhiễm tràn đầy sự cám dỗ, âm thanh mê người truyền đến tai Phong Vũ như của yêu nữ mị hoặc.
Từ “ba ba” này luôn là một thứ cấm kị, nỗi sợ hãi mãnh liệt đập vào đầu, hai mắt Phong Vũ đỏ au, anh cắn răng, vừa động thân vừa thấp giọng mắng: “Lẳng lơ! Có phải ba ba làm rất thoải mái không?”
Một khi vào vai nhân vật này, kɧօáϊ cảm tự động tăng lên, khiến cho đầu óc hai bên đều mơ màng, lí trí hoàn toàn biến mất.
Kiều Nhiễm rất thích trò chơi tình thú này, cô áp lên kính, huơ chiếc ʍôиɠ nhỏ mà hô: “Thích… A a a… Ba ba vào sâu quá… A a a…”
Phong Vũ bị cô làm cho da đầu tê dại, cắn răng đưa cô trở mình.
Hang thịt vẫn hút chặt gậy thịt xoay một vòng, đầu nấm đang sưng lên đâm vào vị trí kì lạ, kϊƈɦ thích Kiều Nhiễm ngửa đầu kêu lên ɖâʍ đãng.
Phong Vũ dễ dàng đưa cô trở mình, sau đó đè cô lên kính, cúi đầu ngậm cánh môi đỏ thắm vào miệng.
Kiều Nhiễm ngửa đầu hôn sâu với anh, kính thủy tinh sau lưng lạnh như băng, thế nhưng thân thể người đàn ông trước mặt lại nóng như lửa.
Đưa tay lên gác cổ Phong Vũ, hai chân Kiều Nhiễm gác ngang hông anh, dùng hang thịt cảm nhận hình dạng cự vật trong cơ thể.
Nụ hôn cuối cùng vừa dứt, hai môi tách nhau ra, kéo theo một đường chỉ bạc ái muội, Phong Vũ khom người cắn một cái lên ngọn đồi cao ngất của cô, sau đó ấn cô lại vào trong ngực, hông cấp tốc chuyển động.
Kiều Nhiễm đu trêи người anh, trong hang thịt dâng lên kɧօáϊ cảm xốp mềm, bỗng tốc độ của Phong Vũ tăng nhanh, tàn bạo thúc vào chỗ sâu rồi chợt rút ra, sau đó lại tàn bạo thúc vào.
“A a a a… Ba ba làm Nhiễm Nhiễm thoải mái quá… Ra, lại ra rồi a a a a a…”
Kɧօáϊ cảm quá mức mãnh liệt, Kiều Nhiễm lên cao trào, run rẩy trong ngực anh, người tiết ra một dòng ɖâʍ dịch lớn.
Phong Vũ ôm thân thể yêu kiều mềm nhũn trong ngực, hung dữ gầm nhẹ.
“Lẳng lơ, sao lại thiếu thốn như vậy chứ! Bảo bối, ba ba bắn cho con!”
Lời còn chưa dứt, anh đã nắm ʍôиɠ Kiều Nhiễm nhanh chóng đâm thụt gậy thịt cường tráng, sau khi làm gần ngàn lần thì bắn dòng tinh đặc vào tận sâu trong t.ử ƈυиɠ của hang thịt.
Thân thể sau khi lên đỉnh hết sức lười biếng, Kiều Nhiễm bẹp dí trong ngực anh, cả người vô lực, chưa đợi anh bắn xong đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
73 chương
10 chương
63 chương
12 chương