Huyền Hệ Liệt
Chương 597
"Không gọi hỏi Đại ca anh tới ăn tối không sao?" Huyền Huyễn hỏi Nguyệt Vũ đang giúp cậu rửa rau.
"Không hỏi, anh ấy tới thì tới, không tới thì thôi." Nguyệt Vũ vô tình nói.
Huyền Huyễn không tán thành: "Đó là anh trai anh, hỏi một câu mà thôi, nhanh đi."
Nguyệt Vũ cười, "Anh tôi cũng là anh Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt quan tâm anh mình sao?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Yêu ai yêu cả đường đi, không phải anh trai anh tôi mới lười quản."
"Miêu Đại dính quang."
"Mau đi đi, thuận tiện gọi một người nữa vào giúp."
"Gọi ai?"
"Tùy tiện."
Nguyệt Vũ ló đầu ra bếp, nhìn Miêu Mộ Linh bắt được sóc chuột đang chuẩn bị ở phòng khách đùa giỡn nói: "Miêu Nhị, hỏi Miêu Đại tới ăn cơm không, còn có, các anh ai cũng được vào giúp một tay, không thì nhịn."
Tiêu Xuân Thu lập tức đẩy Tiểu Thường, "Mau đi hỗ trợ."
Tiểu Thường trừng anh, "Làm chi bắt tôi đi, cậu đi đi! Nếu không thì Tống Tiếu Ngự hoặc Thượng Quan."
"Tôi và Thượng Quan Hiên đã đi mua đồ, nói thế nào cũng đến phiên cậu và Tống Tiếu Ngự nấu."
Vu Diêu chủ động nói: "Tôi đi đi."
"Ai nha, anh thật là người tốt!" Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu lập tức báo lấy nụ cười xán lạn.
Vu Diêu có chút không thói quen nhiệt tình của bọn họ, "Không, không khách khí."
"Nếu cậu vào bếp, vậy để tôi giúp cậu chiếu cố nó." Tiểu Thường tích cực, duỗi tay muốn ôm mèo vàng.
Nào biết Vu Diêu vừa đứng dậy, con mèo nằm trên chân anh lập tức nhảy xuống đất, cũng không biết là nghe thấy mùi thơm tham ăn hay sao, nó nhanh như chớp chạy vào bếp, tay Tiểu Thường một lần nữa cứng đờ giữa không trung.
Tiêu Xuân Thu cười đến ngã ngửa, anh lau mấy giọt nước mắt chảy ra từ khóe, vỗ khuôn mặt đã thối của Tiểu Thường, lời nói thấm thía: "Xem chừng, con mèo này là miêu nữ cao ngạo, không thích loại đàn ông thối như cậu, ha ha!"
Tiểu Thường đạp anh, "Thiết, Huyền Huyễn cũng là nam, vừa rồi sao nó thích kề cận Huyền Huyễn?"
Tiêu Xuân Thu che miệng, thì thầm: "Đó là vì Huyền Huyễn đặc biệt có duyên động vật, nói không chừng hà mã thấy cậu ấy cũng sẽ thích."
Tiểu Thường gật đầu, cảm thấy đương nhiên.
...
Nghe tiếng chuông cửa vang, phỏng chừng là Miêu Mộ Thanh, Miêu Mộ Linh ôm sóc chuột ra mở cửa.
Khi thấy cả phòng đầy người, Miêu Mộ Thanh kinh ngạc, thật náo nhiệt!
"Bọn họ là bạn của Tiểu Huyền, từ đây đi qua lần lượt là Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu, Tống Tiếu Ngự, Tiểu Thường, đều là cảnh sát, hai cô bé kia, có người nói một cái là thỏ yêu, một cái là mị, đồ đệ của Tiểu Huyền, đây là Đại ca Miêu Mộ Thanh của tôi và Nguyệt Vũ, quản gia Miêu Lan." Miêu Mộ Linh làm bài giới thiệu đơn giản.
"Chào mọi người, Miêu Mộ Thanh." Hồi hồn Miêu Mộ Thanh chào hỏi.
Bọn Thượng Quan Hiên sôi nổi đáp lại, Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ nhìn Miêu Mộ Thanh vài lần, nói với Nguyệt Vũ đang bưng đồ ăn ra: "Đại ca cậu rất có làn gió Trung Quốc, nhìn đã biết là người đương quyền."
Cách Miêu Mộ Thanh ăn mặc và khí thế anh bộc lộ, cảm giác đầu tiên mang đến là cường thế, hung ác, khiến người sinh lòng sợ hãi.
Tiểu Thường xen miệng: "Tôi thấy khi Nguyệt Vũ đen mặt còn dọa người hơn Đại ca cậu ấy, anh em bọn họ đều là nhân vật lợi hại, Tiêu Xuân Thu cậu về sau phải chú ý, nghìn vạn đừng đắc tội Huyền Huyễn, nếu không thảm rồi."
Tiêu Xuân Thu liếc xéo Tiểu Thường, "Lời này để lại cho cậu, lại nói, ai dám đắc tội thiên sư keo kiệt kia, cũng không phải chán sống."
Miêu Mộ Thanh kinh ngạc, ngoại trừ hai đứa em, dám ở trước mặt anh bình luận anh như vậy không bao nhiêu, mấy người này thật thú vị.
Khi thấy Nguyệt Vũ động tác thành thạo bày đồ ăn xếp bát đũa, không chỉ Miêu Mộ Thanh thậm chí Miêu Mộ Linh đều đăm đăm, kẻ nghiễm nhiên ra vẻ ông chủ gia đình trước mắt thật là đứa em trai không quan tâm mọi thứ, tuy là cười lại lạnh nhạt như băng của bọn họ sao?
Từng thấy Nguyệt Vũ xum xoe Huyền Huyễn Miêu Lan trấn tĩnh, thiếu gia vẫn là thiếu gia, chỉ là khi ở chung với Huyền thiếu gia có chút dị thường.
"Tự xới cơm đi, phát ngốc gì?" Nguyệt Vũ cầm bát đũa nhét vào tay Miêu Mộ Thanh và Miêu Mộ Linh.
"Tam Nhi, em——" Miêu Mộ Thanh không biết nên nói gì, anh nhìn Huyền Huyễn đang chuẩn bị đồ ăn cho các tiểu động vật, ảnh hưởng của người này với Tam Nhi vượt qua sức tưởng tượng của anh, có bao nhiêu cổ sư hy vọng Tam Nhi chết, làm anh trai, đối Miêu Mộ Thanh mà nói, Miêu Mộ Linh và Nguyệt Vũ là quan trọng nhất, anh không muốn, cũng không hy vọng thấy có kẻ trở thành nhược điểm trí mạng của Nguyệt Vũ, không thể nghi ngờ, trong mắt Miêu Mộ Thanh, Huyền Huyễn đã trở thành nhược điểm, một nhược điểm trí mạng có lẽ cả Nguyệt Vũ cũng không nhận ra.
Ánh mắt Miêu Mộ Thanh phút chốc u ám, người này rốt cuộc là ai? Anh đã từng tìm người tra qua cậu, thế nhưng tin tức nhận được ít ỏi không thôi, tổng kết lại, dĩ nhiên vẻn vẹn chỉ biết tên cậu, biết cậu là thiên sư, sinh ra của cậu, quá khứ của cậu là một điều bí ẩn, cha mẹ và em gái cậu đều có tư liệu tỉ mỉ, thế nhưng hết lần này tới lần khác bản thân cậu thì không, phảng phất cậu chưa từng có quá khứ, ai cũng có quá khứ, một người nếu không có quá khứ, vậy người đó từ đâu mà ra...
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
6 chương
21 chương
75 chương