Theo sau bầy quỷ một khoảng cách, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ kinh dị phát hiện ven đường không ngừng có kẻ gia nhập đội ngũ đưa ma, hơn nữa bọn họ cũng mặc quan phục Thanh triều, cũng chỉ có nửa đầu. "Tiểu Nguyệt, thật kỳ lạ, bọn họ đi đâu vậy?" Nguyệt Vũ hiếu kỳ muốn chết. Huyền Huyễn liếc trắng, "Chỗ quỷ này khắp nơi đều là cổ quái, nhưng theo ý tôi, bầy nhện không biết từ đâu chui ra của anh càng cổ quái hơn." Nguyệt Vũ hắc hắc hai tiếng, "Bầy nhện đó không phải của tôi, bất quá tôi rất muốn mang một hai con về, ngô, loại nhện ăn thi thể này rất ít thấy, anh Ba biến thái kia hẳn sẽ thích." "Biến thái? Anh Ba? Thì ra anh có anh." Huyền Huyễn kinh ngạc. "Có hai người. Anh Ba là một biến thái, anh Hai cũng là một biến thái." Huyền Huyễn thấy hứng thú, "Nói nghe xem." "Anh Ba thích bồi dưỡng động vật ăn thịt, anh Hai thích bồi dưỡng động vật ăn cỏ, hai người đều có một chí nguyện to lớn, anh Ba là bồi dưỡng tất cả động vật trên thế giới thành ăn thịt, anh Hai ngược lại, hai biến thái này cả giun cũng không buông tha." "Ha hả, có vẻ rất thú vị." "Thú vị? Tôi chỉ thấy biến thái, may mắn bọn họ không đánh chủ ý lên người tôi, bằng không thả cổ chỉnh chết bọn họ. Động vật bị bọn họ coi trọng rất đáng thương, thích ăn thịt ép buộc ăn chay, thích ăn chay uy hiếp ăn thịt. Tiểu Hoa mỗi lần thấy bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ, hoặc là bám trên người tôi không dám xuống, rất sợ bị tai họa đầu độc." "Người đôi lúc cũng cần tưng tửng mới không buồn." Huyền Huyễn cười nói. Nguyệt Vũ suy nghĩ một chút, tán thành: "Nói cũng phải, đời thường thường cần chút kích thích mới càng thú vị." "Thí dụ như hiện tại." Huyền Huyễn cười nói. Nguyệt Vũ cũng cười, "Phải nha, thí dụ như hiện tại." "Tiểu Nguyệt, nếu chúng ta ra không được thì sao đây?" Nguyệt Vũ giả thiết. "Không sao đây? Ở nơi rách nát này làm bạn với nhện, thi nửa đầu." Huyền Huyễn nửa nói giỡn nói. "Cuộc sống này rất không lãng mạn." Huyền Huyễn bật cười. Nguyệt Vũ gõ đồng hồ đeo tay đã dừng hoạt động, "Chúng ta ra ngoài bao lâu rồi? Không biết trời sáng hay chưa?" Huyền Huyễn dừng bước, từ trong ba lô lấy ra một cái hộp tròn màu bạc, mở nhìn xem, biểu tình trên mặt bỗng nhiên trở nên kỳ quái, "Chúng ta đã ở đây hai ngày." Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Hai ngày, không thể nào? Sao tôi cứ nghĩ chưa tới nửa ngày." "Thế nhưng đích thật đã qua hai ngày, thời gian ở đây hình như là chết." "Chết?" "Ừ, phải mau nghĩ cách rời khỏi đây, bằng không sớm muộn gì cũng biến thành ngu ngốc." "Vì sao nói vậy?" "Thời gian ở đây hầu như dừng lại, thời gian dài, tư tưởng chúng ta sẽ chậm rãi thoái hóa, chết đi, cuối cùng hoàn toàn không có ý thức của mình." "Nghiêm trọng vậy?" "Ở đây chỉ hợp với quỷ, không hợp với người, danh phù kỳ thực Quỷ Giới. Suỵt, bọn họ dừng lại." Đội ngũ đưa ma hạo hạo đãng đãng dừng lại trước một tòa thư viện, trên bảng hiệu rồng bay phượng múa, khí thế bàng bạc ba chữ "Hàn Lâm Viện". Bầy quỷ nửa đầu mặc quan bào thần tình túc mục nối đuôi mà vào, bộ quan tài màu son đặt giữa, có hai người tiến lên mở nắp, từ trong đỡ ra một cụ ông vẫn tráng kiện cũng mặc quan bào, ngồi trên ghế thái sư chủ vị chính giữa. Đứng sau đoàn người Huyền Huyễn nheo mắt, "Trên mũ quan cụ ông kia khảm hình như là cực phẩm hồng ngọc." Nguyệt Vũ mồ hôi, "Tiểu Nguyệt cậu rất tinh mắt, xa như vậy cũng có thể thấy." "Vì nó tỏa sáng nha, ha hả," Huyền Huyễn chuyển mắt, "Tháo viên hồng ngọc kia xuống làm thù lao lần này cũng được." Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, chuyện này đại khái chỉ có Tiểu Nguyệt mới dám làm.