"Tôi tự nhiên sẽ đi, anh cảnh sát này cũng phải đi, bằng không Trần Minh sẽ không bị lừa." Tư Mã Chiếu nhìn La Minh nói. "Không được." La Minh cự tuyệt. Không nói Trần Nặc hiện tại mất trí nhớ, cho dù không có, chỉ bằng khí lực và thân thể tí tẹo của cậu ta, có thể nói là không chút năng lực tự bảo vệ, sao anh yên tâm để cậu ta một mình? Tư Mã Chiếu lãnh tĩnh nói: "Tôi biết cháu quan tâm thằng bé, tôi là mẹ nó, lẽ nào tôi không quan tâm? Trần Minh như một quả bom hẹn giờ, một ngày gã không chết, Tiểu Nặc sẽ có nguy hiểm, thứ tôi nói thẳng, cháu không thể nào mỗi phút mỗi giây đều ở cạnh Tiểu Nặc, luôn có sơ sẩy, nói không chừng Tiểu Nặc sẽ vì sơ sẩy của cháu mà chết, tôi rất cảm kích cháu quan tâm con trai tôi, nhưng vì trảm thảo trừ căn, tôi nghĩ cháu nên thử mạo hiểm một chút? Tôi phải đi đầu thai, tôi muốn đi được an tâm, cháu có thể cảm nhận tâm tình của tôi sao?" Không thể phủ nhận, Tư Mã Chiếu nói rất có đạo lý, La Minh á khẩu không trả lời được. "Hôm nay là ngày tế tự hai mươi năm một lần của bọn họ, Trần Minh chỉ còn cơ hội này, gã sẽ không buông tha nó." "Cái gì là ngày tế tự?" La Minh hỏi. Tư Mã Chiếu không trả lời, trầm mặc một lát mới nói: "Cháu hẳn biết Trần Minh là văn học gia, am hiểu văn học cổ đại, trong mắt người khác gã học thức uyên bác, ở lĩnh vực văn học cổ đại có thể nói đăng phong tạo cực, rất được tôn sùng, bộ tộc bọn họ, mỗi người phảng phất là học giả trời sinh, nhưng mà, cháu có biết vì sao bọn họ đều thành công ở mặt văn học như vậy?" "Vì sao?" La Minh vô thức hỏi. "Vì truyền thừa, thông qua truyền thừa, tri thức của bọn họ có thể nói là kế thừa hoàn toàn phục chế, trên cơ sở này tiến hành phát dương quang đại." "Cháu không rõ ý bác." "Cháu không cần rõ, tôi chỉ muốn biết cháu có đồng ý giúp không?" "Này?" La Minh do dự, anh quay đầu nhìn Trần Nặc mở to hai mắt hoang mang nhìn mình. Anh không muốn, cũng không nỡ Trần Nặc bị thương tổn, thế nhưng đề nghị của Tư Mã Chiếu quả thật khiến anh dao động. La Minh do dự, anh không biết mình có nên tin Tư Mã Chiếu không, con quỷ Tiểu Thỏ Tử chụp được, xác thực là cha của Trần Nặc, vốn dĩ anh nghĩ không thông, thế nhưng khi anh thấy Tư Mã Chiếu, anh cảm thấy mình đã thông rồi, dù sao ảnh chụp "một nhà ba người" ở nhà Trần Nặc đối anh mà nói ấn tượng khá khắc sâu. "Bác cần bọn cháu làm thế nào?" Rốt cục, La Minh quyết định. "Để Tiểu Nặc lại đây, chúng ta rời đi." "Bà có thể đảm bảo Trần Minh sẽ bị lừa? Nói không chừng gã đã biết bà tới, biết chúng ta gài bẫy bắt gã." Tiểu Thỏ Tử lạnh nhạt nói. "Trần Minh không có thời gian, cho dù biết rõ là bẫy, gã cũng sẽ bước vào." Tư Mã Chiếu khẳng định nói. "Bà nói để Trần Nặc lại, nếu có nguy hiểm, chúng ta làm sao cứu anh ta?" undefined "Chúng ta tự nhiên không cách Tiểu Nặc quá xa, thậm chí chúng ta chỉ cần đứng ở phòng khách, để Tiểu Nặc một mình ở phòng ngủ, lẽ nào như vậy các cháu cũng lo lắng?" La Minh ngạc nhiên, "Bác nghĩ Trần Minh sẽ bị lừa? Nếu chúng ta đều ở phòng khách, gã làm sao tiếp cận Trần Nặc?" "Gã là quỷ, không cực hạn cách của người thường." Tự hỏi một hồi, La Minh gật đầu, "Vậy được rồi." La Minh và Tiểu Thỏ Tử trực giác không tin Tư Mã Chiếu, vì bà xuất hiện rất không đúng lúc, nhưng mà, đến giờ, bọn họ vẫn tìm không được lý do khiến bà hại Trần Nặc, quả thật như lời bà nói, bọn họ ở phòng khách, để Trần Nặc một mình ở phòng ngủ, này hình như rất an toàn, dù sao chỉ cách một cánh cửa, có động tĩnh gì bọn họ có thể biết, nếu bà thật là mẹ của Trần Nặc, thật vì Trần Nặc suy nghĩ, thật muốn giết Trần Minh, vậy không ngại thử một lần, nếu có thể giết Trần Minh tự nhiên là tốt, nếu không thể, cũng không có gì nguy hiểm... La Minh và Tiểu Thỏ Tử nhìn nhau, cho dù vạn nhất người phụ nữ này không có ý tốt, thế nhưng có bọn họ ở đây, hẳn không có cơ hội hại Trần Nặc. ... Trần Nặc siết chặt La Minh không buông, nói gì cũng không muốn tách khỏi La Minh. La Minh không có cách, cuối cùng Tiểu Thỏ Tử không thể làm gì khác hơn là dùng ảo thuật mê đi Trần Nặc. La Minh đặt Trần Nặc ngủ say lên giường, kéo chăn cho anh. Tiểu Thỏ Tử lấy ra hai lá bùa trong yếm, một đặt dưới gối đầu, một đặt trong quần áo Trần Nặc. "Vậy hẳn không vấn đề gì lớn." "Ừ." La Minh nói, khép hờ cửa lại. Về đến phòng khách, Tư Mã Chiếu đang nghiêng mình nhìn sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, tựa hồ không chú ý hai người đi ra. La Minh và Tiểu Thỏ Tử ngồi xuống ghế, La Minh phụ trách nhìn phòng ngủ, Tiểu Thỏ Tử phụ trách nhìn Tư Mã Chiếu. Căn nhà rất tĩnh, thỉnh thoảng nghe tiếng rèm cửa sổ bị gió thổi bay khe khẽ đánh vào cửa sổ sát đất. Trần Nặc ngủ rất bất an, lông mi không ngừng mấp máy, tựa hồ làm ác mộng. Một cái bóng nhàn nhạt vô thanh vô tức đứng bên giường nhìn Trần Nặc chau mày trong lúc ngủ mơ, chậm rãi vươn tay về phía anh..