Khi bộ đội tám người ra khỏi nhà Dương Lăng ở, đưa mắt nhìn lại, Tiêu Xuân Thu đầu tiên cảm thán: "Thật là nhiều núi!" Những dãy núi liên miên không ngừng cao thấp phập phồng, đem trăm hộ gia đình khảm giữa giao giới của núi và núi. Chỗ Dương Lăng ở là chân núi, ngoại trừ nhà bọn họ, xung quanh không thấy bất kỳ hộ gia đình nào. Ông chú Hồ đẩy Dương Lăng, "Cậu ở một mình?" Dương Lăng nhún vai, "Mọi người ở đây có tính bài ngoại, ánh mắt nhìn kẻ ngoại lai chúng ta như nhìn yêu quái. Không chỉ vậy, cùng thôn cũng thế, gặp nhau không chào, cảm giác cứ như cả đời không qua lại." Huyền Huyễn quay đầu nhìn ngôi nhà đá xanh hiện lên một tầng sáng mờ nhàn nhạt giữa nắng sớm bao phủ, hỏi: "Vậy sao chú ở đây?" "Ngôi nhà này vốn là nhà hoang, bên trong chỉ nuôi chuột, tôi nếu đi không được, có ngói che đầu cũng tốt hơn ngửa mặt nhìn trời." "Cậu, ăn cướp!" Ông chú Hồ nói. "Bất quá có chuyện rất kỳ quái." Dương Lăng nhíu. "Chuyện gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi. "Vốn dân làng thấy ngoại tộc như tôi, thần tình đều là chán ghét sợ hãi, nhưng từ khi tôi vào ở ngôi nhà này, trái lại làm như không thấy, hơn nữa, tôi thề, tôi không chỉ một lần thấy trên mặt vài người lộ ra thần sắc vui sướng khi người gặp hoạ, cứ như tôi gặp xui xẻo." Huyền Huyễn cau mày, "Vậy nửa năm nay chú có thấy gì không thích hợp không?" Dương Lăng lắc đầu, "Ngoại trừ buổi tối có mấy vật thể không rõ đến thăm hậu viện, không có gì dị thường." Huyền Huyễn trầm tư, lại quay đầu nhìn ngôi nhà đá xanh vài lần. "Vật thể không rõ?" Ông chú Hồ lo lắng hỏi: "Vật thể không rõ gì?" "Tôi nếu biết sẽ không dùng vật thể không rõ để hình dung, tôi không phải không hiếu kỳ, lén quan sát vài lần, vẫn không nhìn ra được, chỉ biết nó có ở hậu viện." "Có phải quỷ không?" Thượng Quan Hiên hỏi. Dương Lăng trầm ngâm, "Không phải, tôi làm kẻ trộm mộ, gặp quỷ không tính thiếu, nó cho tôi cảm giác không giống quỷ hồn." Nguyệt Vũ hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, tối qua cậu thấy rõ không?" Huyền Huyễn chậm rãi lắc đầu, "Không có khái niệm." Tất cả mọi người không khỏi có chút nhụt chí, Tiểu Thường nói thầm: "Có quỷ nhưng thật ra không sợ, Huyền Huyễn đáng tin cậy, thế nhưng vạn nhất có quái vật thì làm sao đây?" Ông chú Hồ nói: "Cho nên các cháu hiểu vì sao chú phải mang súng ống chưa." Tống Tiếu Ngự vỗ vai ông chú Hồ, "Hiểu, ông chú, chú thật anh minh!" Mọi người vừa nói, vừa men theo đường nhỏ khúc chiết giữa ngọn núi. Tiểu Thường bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi Huyền Huyễn: "Tôi có một vấn đề cần hỏi cậu, thế nhưng đã quên hỏi." "Vấn đề gì?" "Chuyện tiểu quỷ lần trước, tiếng bước chân tôi và Tống Tiếu Ngự buổi tối nghe được là gì?" Huyền Huyễn sửng sốt, một lát mới nói: "Phỏng chừng là cô bé muốn các anh cứu hai đôi song bào thai của Trương gia, cho nên mới làm ra tiếng bước chân giữa đêm khuya để các anh chú ý." Tống Tiếu Ngự không giải thích được, "Thế nhưng bốn anh em Trương Tiểu Bình không phải ở nhà ngộ hại?" "Ai biết được? Có lẽ bốn anh em Trương Tiểu Bình vốn là ở nhà ngộ hại, thế nhưng vì cô bé, ác linh kia thay đổi kế hoạch." Tiểu Thường trầm mặc một chút, hỏi: "Cô bé sau đó thế nào?" Huyền Huyễn thở dài một hơi, "Tôi đưa nó đi đầu thai, nó không nên tiếp tục ở dương gian, không tốt cho nó."