Thành công xảo trá một bút Huyền Huyễn tâm tình khoái trá, cũng không từ chối gánh chịu trọng trách làm bữa sáng. Khi ăn, Tiêu Xuân Thu thở dài nói một câu: bữa sáng cuối cùng, kết quả rước lấy cái muỗng của ông chú Hồ hầu hạ, mặc dù dưới mắt lạnh của Thượng Quan Hiên không thành công. Nói tới trộm mộ, mọi người đều là người thường, nhìn nửa trong nghề ông chú Hồ và tuyệt đối trong nghề Dương Lăng bận trước bận sau chuẩn bị, không khỏi kinh thán, thì ra trộm mộ phiền phức như vậy! Tiêu Xuân Thu có chút thẹn thùng nói: "Cháu còn tưởng lấy cái xẻng đào là được." "Ấu trĩ!" Ông chú Hồ nói. Nguyệt Vũ ngẩng đầu mị mắt, kỳ quái hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, tối qua bầu trời không có trăng, không có sao, la bàn cũng hư, tự nhiên rất khó phân rõ phương hướng, thế nhưng hiện tại là ban ngày, có thái dương, phân rõ không phải việc khó, chúng ta muốn đi hẳn không trắc trở?" Nguyệt Vũ vừa nói vậy, mọi người hoang mang, Tiêu Xuân Thu đầu tiên nói: "Nếu như ban ngày có thể đi, vậy Dương Lăng vì sao không đi?" Đang cất mấy thứ như pháo sáng, ngọn nến vào ba lô Dương Lăng dừng một chút, "Ban ngày, ngôi làng này nhìn như không có gì dị thường, dân làng cũng rất tự nhiên ra ra vào vào, thế nhưng tôi phát hiện, bọn họ không đi ra phạm vi đặc biệt, tôi đã thử "chạy trốn" ở ban ngày, kết quả vẫn quay trở lại." "Thần kỳ vậy? Mọi người nói đây có phải là một mê cung thiên nhiên? Là kiệt tác của thiên nhiên?" Tiêu Xuân Thu hỏi. "Tôi thấy không giống." Thượng Quan Hiên nói, "Dị cảnh bầu trời buổi tối không thể giải thích." "Đó là vì chúng ta rất lạc hậu. Chuyện kỳ dị như vậy, sau khi rời khỏi đây, chúng ta có thể cho là một tin tức buôn bán có tính bạo tạc, hẳn kiếm một bút, hắc hắc!" Tiêu Xuân Thu vui rạo rực nói. "Anh muốn tiền đến điên rồi." Tiểu Thường khinh bỉ liếc trắng Tiêu Xuân Thu đột phát kỳ tưởng. Tiêu Xuân Thu không để ý Tiểu Thường đùa cợt, ôm tiểu tiểu hỏa hồ ly hỏi: "Hồ ly này có thể mang theo sao?" Dương Lăng nhìn thoáng tiểu hồ ly, lại nhìn thoáng sóc chuột trong lòng Nguyệt Vũ, ánh mắt lộ ra giảo hoạt, "Mang, thế nào không mang?" Huyền Huyễn nhàn nhạt sáp một câu: "Chú đừng đánh chủ ý xấu gì, hai vật nhỏ này là sủng vật của bọn cháu, đừng nghĩ lấy chúng làm công dụng khác." Thông hiểu nhân tính sóc chuột nghe vậy, lập tức nhảy lên vai Huyền Huyễn, cảnh giác nhìn Dương Lăng. Tiểu hồ ly tuy không thông nhân tính, thế nhưng có bản tính động vật, lúc này vọt tới bên chân Thượng Quan Hiên, có chút hung ác gầm với Dương Lăng. Bị hai tiểu động vật căm thù, Dương Lăng không thể làm gì khác hơn là sờ mũi. Tiêu Xuân Thu nhướng mày, "Chú tính làm gì, cho dù chú là lão tình nhân của ông chú Hồ —— ôi!" Nói phân nửa, đầu đã bị ông chú Hồ tập kích, cầm mặt nạ bảo hộ ông chú Hồ đỏ mặt, "Cái gì lão tình nhân? Là lão bằng hữu!" Tiêu Xuân Thu vuốt phần đầu bị gõ đau của mình, bĩu môi: "Đã lộ không sót, còn muốn giả thái bình, không thành thật!" Dương Lăng lập tức phụ họa: "Không sai." Tiểu Thường hiếu kỳ hỏi: "Công dụng khác? Hồ ly và sóc có công dụng gì?" "Đo lường chất lượng không khí cổ mộ." Dương Lăng thành thật nói. "Nằm mơ!" Tiêu Xuân Thu lập tức nói. Dương Lăng nhấc tay: "Yên tâm, tôi sẽ không động suy nghĩ đối hai vật nhỏ này, lát nữa đi chỗ dân làng mua hai con gà."