Tiêu Xuân Thu ôm tiểu hồ ly ướt sũng, thở dài: "Đáng tiếc không có máy sấy." "Chú có." Ông chú Hồ tìm trong ba lô một hồi, lấy ra một cái máy sấy mini cho Tiêu Xuân Thu. Thấy vậy, Tiểu Thường trêu chọc: "Ông chú, không ngờ chú chu đáo vậy, cả máy sấy cũng mang theo." "Có chỗ dùng nha." Dương Lăng mạn bất kinh tâm nói: "Thủ trưởng ông chú của các cậu thích nhất gội đầu, tuy trên đầu cậu ta chỉ có mấy sợi lông, thế nhưng gội xong lại không có kiên trì chờ tóc khô, cho nên đi đâu cũng mang máy sấy." Ông chú Hồ giận, "Cái gì gọi mấy sợi lông? Người khác không biết còn nghĩ tôi trọc! Cậu nói chuyện có thể đừng dùng cách phóng đại như vậy được không?" "Tôi thích." Dương lăng chậm rì rì nói. Ông chú Hồ chán nản. Đối ông chú Hồ ăn nghẹn, Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự nhìn mùi ngon. Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên vội vàng sấy khô tiểu hồ ly, không rảnh thưởng thức. Nguyệt Vũ thỉnh thoảng nhìn về phía nhà bếp, nghĩ thầm sao Huyền Huyễn lâu vậy chưa ra. Khi Huyền Huyễn bưng mỳ ra, thấy là hình ảnh như vậy, không khỏi buồn cười. "Ông chú, chú phồng má làm gì?" "Bị Dương Lăng tức." Tiểu Thường cười nói. Huyền Huyễn nở nụ cười. "Huyền Huyễn, hồ ly này cậu lấy đâu ra?" Tiêu Xuân Thu hỏi. "Nhặt ở hậu viện." Nguyệt Vũ vừa ăn mỳ, vừa hỏi: "Tiểu Nguyệt, hậu viện có thứ gì?" Lực chú ý của ông chú Hồ cũng bị hấp dẫn, truy vấn: "Đúng vậy, hậu viện có thứ gì?" "Không thể nói rõ, tôi vừa ra, nó đã chạy, trời tối thế này, không có phương tiện, cho nên không đi xem. Hồ ly này hẳn là bị nó truy tới." "Chẳng lẽ là lợn rừng?" Tiêu Xuân Thu suy đoán. Huyền Huyễn không trả lời, lợn rừng ngược lại dễ làm, một súng là xong, chỉ sợ không phải! Lúc này, Dương Lăng nói: "Các cậu ăn xong đi tắm rồi ngủ, buổi tối đừng ra ngoài, nhớ kỹ!" Trái tim mọi người treo lên! Thoáng cái, Tiểu Thường cẩn thận hỏi: "Vì sao đừng ra ngoài, ở đây có quỷ?" Dương Lăng sắc mặt âm trầm, "Không chỉ có quỷ, còn có cái khác." "Còn có cái khác? Cái gì?" Ông chú Hồ kinh ngạc, "Dương Lăng chết tiệt, cậu lại gạt tôi!" Dương Lăng cười đặc biệt đáng đánh, "Cậu không phải lần đầu bị gạt, sao không thấy cậu thông minh hơn!" Tiểu Thường chớp mắt, "Sao tôi nghĩ chúng ta hình như lên thuyền giặc?" Thượng Quan Hiên nói: "Chúng ta đã lên thuyền giặc." Tiêu Xuân Thu nhấc tay, "Ngày mai chúng ta có thể rời thuyền về không?" "Không được." "Đi không được." Câu đầu tiên là Huyền Huyễn nói, câu thứ hai là Dương Lăng nói. Ông chú Hồ chất vấn: "Vì sao đi không được?" Nguyệt Vũ hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Nguyệt, vì sao chúng ta đi không được?" "Vì chúng ta đã nhập chướng." Tống Tiếu Ngự không giải thích được hỏi: "Cái gì nhập chướng?" "Làng này chỉ có thể vào, không thể ra, bằng không, các cậu cho vì sao tôi ru rú ở đây?" Dương Lăng nói. "Cái gì!" Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường song song kêu to, "Chú giỡn đi?!" Ông chú Hồ rất lãnh tĩnh, chậm rãi nói: "Các cháu thấy cậu ta như vậy, giống giỡn sao?" Ngây người một hồi, Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu song song nhào tới đè lại Ông chú Hồ, "Ông chú chết tiệt, chú hại bọn cháu?" "Chú cũng bị người hại!" Ông chú Hồ tức giận nói. Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu câm miệng, kế ba chú cháu nhất trí trừng Dương Lăng không chút áy náy trái lại thảnh thơi cực điểm, ánh mắt hung ác hầu như muốn đốt ra cái động. Dương Lăng không cảm giác gì, nói thẳng: "Ký lai chi, tắc an chi, các cậu nén bi thương thuận biến đi." Thượng Quan Hiên thực tế nhất, hỏi Huyền Huyễn: "Vì sao chúng ta không thể đi? Nếu không thể đi, vậy phải làm thế nào mới có thể đi?" Mọi người cực kỳ quan tâm vấn đề này, lập tức tập trung tinh thần. "Tôi không biết." Trầm mặc nửa ngày, Huyền Huyễn nói ra ba chữ khiến người tắt thở. Bị đả kích Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường ngã xuống đất không dậy nổi. "Vậy cậu vì sao nói chúng ta không thể đi?" Tống Tiếu Ngự hỏi. Huyền Huyễn không để ý ai oán của Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường, nói: "Vì ngôi làng này chỉ có đường vào, không có đường ra." "Đường chúng ta vào không thể ra?" Thượng Quan Hiên hỏi. "Đường chúng ta vào?" Huyền Huyễn thần tình bỗng nhiên trở nên cổ quái, "Nó đã không còn."