Đôi môi mềm mại mà nóng bỏng lưu luyến ở chân mày, khoé môi, thậm chí kéo dài đến xương quai xanh duyên dáng. Nụ hôn không mang theo tình dục, khiến Huyền Huyễn cảm thấy hưởng thụ, để cậu có lỗi giác mình là trân bảo quan trọng nhất trong đời Nguyệt Vũ. Nụ hôn đậm đặc mà ôn nhu như mật không tan, hòa vào lòng người nhu tình vô hạn. Bàn tay không kìm lòng được vuốt ve trên người, Huyền Huyễn không ngăn lại, nụ hôn như nước, nhạt nhòa tựa gió, ánh nắng ấm áp, làm cậu rất lười, cậu không muốn động, Nguyệt Vũ thích thế nào thì thế đó, đối tiến thêm một bước quan hệ thân mật, kỳ thực nội tâm Huyền Huyễn mơ hồ chờ mong, khi một người trong lòng chứa đầy một người khác, người đó sẽ phóng túng người này đối mình bá đạo, đối mình đầy đủ che chở, đó là tình cảm thế nào, Huyền Huyễn nói không rõ, cũng nói không được. Cậu biết Nguyệt Vũ không muốn thương tổn mình, anh sẽ cho cậu hưởng thụ tốt đẹp ở hạn độ lớn nhất, đã vậy, không cần chối từ, cứ tiếp nhận nhiệt tình nồng nhiệt, nhu tình cực tẫn triền miên của anh. Cậu là một người đàn ông, một người đàn ông hầu hạ dưới thân một người đàn ông khác, có kẻ sẽ căm thù đến tận xương tuỷ, có kẻ cho rằng cực độ vô sỉ, nhưng bọn họ không hiểu, càng không rõ, yêu, không phải quyền lợi đặc biệt của nam nữ, nam và nam vẫn có thể yêu, thậm chí vạn vật thế gian đều có thể yêu. Giữa hồng trần mênh mông, không phải ai cũng có thể gặp người kia của cuộc đời, nếu đã gặp, vậy hãy quý trọng, ánh mắt bên ngoài không phải trọng điểm cần quan tâm, mà trọng điểm là người kia có phải thực sự coi mình như di trân chí bảo, mà mình cũng có phải thực sự từ trái tim thích người kia. Lưỡng tình tương duyệt là chuyện rất khó, nếu đã thích nhau, vì sao còn phải chống cự, vì sao còn phải giả vờ e thẹn né tránh, Huyền Huyễn luôn ôm một tâm tính hưởng thụ và cảm ơn mà sống, nhiệt tình Nguyệt Vũ dành cho, cậu đều nhiệt liệt tiếp nhận, vì trong lòng cậu chỉ có anh! Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán, nhiệt độ da thịt kề cận toả ra, hơi thở Huyền Huyễn dần suyễn, cậu hơi gian nan rút ra cánh tay từ quần áo bị rớt tới khuỷu, ôm cổ Nguyệt Vũ, nhiệt tình như hoả khiến thiên tính vốn mỏng manh của cậu có chút khó có thể thừa nhận. Đôi môi nóng rực lướt qua yếu ớt sau tai, dẫn tới run rẩy. Nguyệt Vũ thì thào gọi tên Huyền Huyễn, tình tự khó nén đặt xuống ấn ký trên lỏa lồ. Ôm phần eo mềm dẻo của cậu, rơi lên thân thể đối mình có mê hoặc trí mạng những cái chạm nóng bỏng, kích ra phản ứng càng nhiệt tình của Huyền Huyễn, nhìn cậu có chút quyến rũ, Nguyệt Vũ say lòng, một người như vậy, trong lòng cậu ấy có mình, hơn nữa chiếm đại bộ phận, đây là hạnh phúc không gì sánh được, cậu ấy là người đời này mình thích đến trái tim phát đau. Nam tính trời sinh không thích hợp tiếp nhận, vô luận cẩn thận cỡ nào, khi vào không thể tránh khỏi đau đớn, Nguyệt Vũ nắm bàn tay vì đau mà siết chặt của Huyền Huyễn, thương tiếc hôn lên, mười ngón đan xen, đau đớn, vui thích, anh hy vọng mình cảm nhận cùng cậu. Hoả nhiệt ma sát tràng bích, dẫn theo nhè nhẹ đau đớn, run rẩy và vui vẻ, Huyền Huyễn nửa mở đôi mắt ướt át nhìn Nguyệt Vũ gần trong gang tấc, yêu thương giữa đôi mắt rực rỡ như sao kia khiến cậu nhịn không được mỉm cười, người này, sao mình thích anh ta đến vậy? Khoái cảm đến cực hạn rồi phóng thích, tiếng rên rỉ không thể ức chế tràn ra, Nguyệt Vũ ôm hôn Huyền Huyễn thất thần, hạnh phúc dâng lên trong nội tâm.