Cuối tuần, dương quang minh mị. Huyền Huyễn miễn cưỡng nằm trên giường, không muốn dậy. Có đôi khi, Huyền Huyễn rất lười, có thể nằm tuyệt đối không đứng. Gió nhẹ thổi qua rèm cửa, chảy vào từng sợi nắng nhạt. Huyền Huyễn mị mắt, hít một hơi thật sâu, quả thật là thời tiết tốt khó được. Thời gian gần đây bị Nguyệt Vũ kéo đi làm, đã lâu không ngủ nướng như vậy. Huyền Huyễn thoải mái duỗi lưng, xoay người ôm lấy Nguyệt Vũ nằm bên cạnh. Nguyệt Vũ lẩm bẩm một tiếng, vươn tay gãi mặt, chui vào lòng Huyền Huyễn, như con cún cọ vài cái ở cổ cậu. Huyền Huyễn cười khẽ. Từ khi Huyền Diệu Khả dạ túc nhà Tiêu Xuân Hạ, tên này đã phi thường tự giác chiếm lấy nửa giường của cậu. Đối hành vi đương nhiên này của Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn không biểu thị gì, buổi tối có một cái gối ôm lớn để ôm không phải chuyện xấu. Thế nhưng người luôn được một tấc tiến một thước, được một thước tiến một trượng, Huyền Huyễn hoài nghi Nguyệt Vũ đời trước có phải bạch tuộc không, công phu quấn người nhất lưu, có vài lần cậu đều bị anh ôm hầu như nghẹt thở. Một khi liên quan chất lượng giấc ngủ, Huyền Huyễn phi thường nghiêm túc theo sát Nguyệt Vũ thảo luận vấn đề, cho Nguyệt Vũ hai lựa chọn: hoặc là ngủ một mình, hoặc là có thể ôm, thế nhưng không thể như bạch tuộc, quấn lấy tay chân cậu. Nguyệt Vũ rất nghiêm túc nghĩ nửa ngày, nghĩ được một cách điều hoà, là từ Huyền Huyễn ôm anh ngủ, vậy vấn đề gì cũng giải quyết. Huyền Huyễn vốn thích ôm gì mà ngủ, hiện tại đổi thành người, chí ít ấm áp, thoải mái, không có gì không tốt. Sóc chuột nghĩ mình rất đáng thương, nó vốn có thể chiếm một phần ba giường Huyền Huyễn, mà giờ chỉ có thể ngủ trong cái giỏ xa hoa Nguyệt Vũ cố ý mua về. Ánh nắng chiếu trên gương mặt như ngọc của Nguyệt Vũ, chiết xạ một tầng sáng lóe hơi mỏng, hô hấp ướt át trên cổ gây ngứa, Huyền Huyễn nghĩ thật kỳ diệu, trước khi quen Nguyệt Vũ, cậu chưa từng tưởng tượng được sẽ có một người có thể thân cận mình như vậy, cảm giác mạch đập gần như sinh mệnh này rất huyền diệu. Khi đang xuất thần, trán cậu bị một đôi môi ấm áp chạm vào, Huyền Huyễn hoàn hồn, chống lại đôi mắt như sao của Nguyệt Vũ. "Tiểu Nguyệt, sớm!" "Sớm!" Nguyệt Vũ vươn tay ôm Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt vừa nghĩ gì?" Huyền Huyễn khó được chủ động hôn anh, "Không nghĩ gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy tôi và anh không biết từ lúc nào đã rất thân mật." Nguyệt Vũ bị chủ động của Huyền Huyễn lung lay tâm thần, ý cười rải khắp đuôi mày khoé môi. "Tiểu Nguyệt?" "Ừ." "Hôn thêm một cái!" Huyền Huyễn hôn một cái. "Lại thêm một cái." Huyền Huyễn kéo chăn, đánh ngáp, "Muốn hôn tự hôn." Tuy thấy chưa đủ, thế nhưng Nguyệt Vũ vẫn hớn hở không thôi. "Anh không hôn sao?" Nguyệt Vũ nhất thời không hiểu ý, "Hôn cái gì?" "Hôn tôi nha." Thân thể nửa chống dậy của Nguyệt Vũ thoáng cái ngào lên người Huyền Huyễn, có chút trợn mắt há hốc. Đôi mắt Huyền Huyễn chợt loé ý cười. "Tiểu Nguyệt, cậu nghiêm túc?" Huyền Huyễn hỏi ngược: "Lẽ nào anh nghĩ tôi không nghiêm túc?" "Cậu vừa nói muốn hôn tự hôn, có phải nói tôi có thể hôn cậu?" Nguyệt Vũ xác nhận. "Ừ." "Hôn sao cũng được?" Huyền Huyễn có chút cảnh giác, "Anh muốn hôn sao?" Nguyệt Vũ cười nhẹ: "Tôi muốn hôn vậy."