Nhân viên cứu hộ tới rất nhanh, Quách Lỵ ý thức hỗn loạn vẫn ở đó vừa khóc vừa kêu. Bác sĩ và mấy hộ sĩ đè Quánh Lỵ lại chích một mũi thuốc an thần, cô mới an tĩnh. Cảnh trong phòng khiến người xem nhíu mày, mấy hộ sĩ tận khả năng nhẹ nhàng nâng Trương Tiểu Hoan hôn mê lên giường phẫu thuật, chạy vội về phía phòng cấp cứu. Một hộ sĩ thấy Trương Tiểu Hỉ vẻ mặt đầy máu, tính lại xem cô bé có bị thương không, ai biết vừa chạm vào, Trương Tiểu Hỉ bỗng nhiên cắn cánh tay hộ sĩ. Hộ sĩ không phòng bị kêu đau, vội vàng hất ra, giơ lên nhìn, máu chảy đầm đìa, cánh tay bị Trương Tiểu Hỉ cắn xuống một miếng thịt. Trương Tiểu Hỉ há mồm nhổ miếng thịt của hộ sĩ ra đất, trong mắt lộ ra quang mang yêu dị, thẳng ngoắc ngoắc chằm chằm mấy hộ sĩ trong phòng. Trương Tiểu Hỉ như vậy khiến người như thấy quỷ mị, mấy hộ sĩ không hẹn mà cùng lui ra sau. Trương Tiểu Hỉ ôm chặt búp bê, búp bê bằng bông bị cô bé nắm đến vặn vẹo biến hình. "Cắn chết nó, cắn chết mấy người..." Trương Tiểu Hỉ như đồng hồ báo thức lên dây cót, không ngừng lặp lại hai câu này. Mấy hộ sĩ nhìn nhau, trong thời gian ngắn ai cũng không dám lại gần. ... Đường Vân vốn canh ở cửa phòng bệnh, thấy Quách Lỵ ôm Trương Tiểu An mắt bị mù đi toilet, nhớ tới tao ngộ hai đứa con trai của cô, nhất thời nổi lên đồng tình, chủ động tiến lên hỗ trợ. Chờ Đường Vân ôm Trương Tiểu An về, thấy Trầm Dương và Trầm Liễu mặt còn nước mắt đứng đó, hơi chút kinh ngạc, "Cha Trầm, sao anh ở đây? Trầm Liễu thế nào khóc?" Trầm Dương chưa kịp trả lời, Đường Vân lúc này thấy tình huống trong phòng thét lên kinh hãi: "Trời ơi, xảy ra chuyện gì?" Đường Vân tuỳ tiện giao Trương Tiểu An cho một hộ sĩ đứng cạnh, vào phòng. "Đây là thế nào?" Hộ sĩ bị cắn tay chân luống cuống nói: "Chúng tôi không rõ ra sao, hình như hai chị em đánh nhau, một trong đó cắn đứt cánh tay người kia, cô bé bị thương đã được đưa đi cấp cứu, cô bé này——" Hộ sĩ sợ hãi chỉ vào Trương Tiểu Hỉ như tảng đá không tí sinh khí đứng đó thì thào tự nói, "Tôi vừa tính lại xem cô bé có bị thương không, cô bé thật đáng sợ! Dĩ nhiên, dĩ nhiên cắn rớt miếng thịt trên tay tôi." Đường Vân há hốc mồm, giật mình nhìn Trương Tiểu Hỉ. Không nói thì thôi, bị Trương Tiểu Hỉ liếc nhìn như rối, dù là Đường Vân hiểu rõ cũng không khỏi lạnh run. Đường Vân nói với hộ sĩ ôm Trương Tiểu An: "Cô ôm Trương Tiểu An về phòng sát vách trước đi." Trương Tiểu An nhúc nhích, bất an hỏi: "Mẹ đâu? Cháu muốn mẹ." "Cô dẫn cháu đi tìm mẹ, ngoan." Hộ sĩ vừa hống thằng bé, vừa ôm nó đi. Đường Vân nói với hai hộ sĩ còn lại: "Lát nữa tôi vòng ra sau, hai cô nhìn chuẩn cơ hội chộp lấy tay cô bé." Hộ sĩ gật đầu. Lúc này Trương Tiểu Hỉ tựa hồ chỉ biết làm một ít động tác máy móc đông cứng, phảng phất không thấy Đường Vân, cô bé ôm chặt búp bê trong lòng. Đường Vân vòng ra sau, xuất kỳ bất ý tóm lấy Trương Tiểu Hỉ. Trương Tiểu Hỉ liều mạng giãy dụa, gầm nhẹ định quay đầu cắn Đường Vân. Đường Vân vội ngửa ra sau, hai hộ sĩ lập tức nhảy lên chộp lấy tay Trương Tiểu Hỉ. Trương Tiểu Hỉ phẫn nộ, rít gào muốn cắn người, cô bé miệng đầy máu tươi nhìn qua tuyệt không giống đứa bé bốn tuổi, mười phần là tiểu thú bị thương, một lòng tìm kẻ bị thương mình báo thù. Hộ sĩ luống cuống đè lại Trương Tiểu Hỉ chích thuốc an thần, cô bé mới chậm rãi mềm xuống.