Mặc dù lòng sợ hãi, thế nhưng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, Trầm Dương vỗ lưng con, tận khả năng che chở thằng bé, từng bước tới gần. Trầm Dương nghiêng mình, nắm cửa chậm rãi đẩy. Cửa mở phân nửa, đủ thấy rõ cảnh vật bên trong. Trầm Dương vô thức phản ứng kéo chăn bao lấy nhi tử định thăm dò nhìn vào, ép đầu thằng bé vào lòng mình. "Ngoan, đừng nhúc nhích." Trầm Liễu ghé vào lòng cha, vì bị chăn che khuất, chỉ thấy bóng ảnh mông lung, nghe bên tai tiếng hít thở gấp gáp của Trầm Dương. Thằng bé rất bất an, muốn giãy dụa, thế nhưng vừa động, Trầm Dương đã ép càng chặt, "Tiểu Liễu ngoan, đừng nhúc nhích." Trầm Liễu ngoan ngoãn nằm yên. Ánh sáng đèn chân không có chút gai mắt, thế nhưng đầy đất máu tươi càng thêm như vậy. Trương Tiểu Hỉ miệng đầy máu tươi ôm chặt búp bê, trừng to mắt mang theo phẫn nộ, có hung ác không phù hợp tuổi này. Cô bé máy móc xoay cổ, mặt hướng về phía Trầm Dương. Gương mặt tròn tròn dính đầy máu tươi, từng giọt theo đó nhỏ lên sàn. Trái Trầm Dương co rút, không tự chủ lui ra sau một bước. Bé gái trước mắt khiến anh cảm thấy đáng sợ. "Đây là của mình, của mình! Như vậy chị không thể giành với mình, giành không được, ha ha..." Trương Tiểu Hỉ thần kinh cười, đờ đẫn dùng mặt vuốt ve búp bê. Trên sàn, Trương Tiểu Hoan nằm giữa vũng máu, mắt đóng chặt, không biết sống chết, cánh tay trái không thấy phân nửa, nửa đoạn tay cụt bị Trương Tiểu Hỉ chộp trong tay, trên đó loả lồ những dấu răng. Trầm Dương kinh khủng, chấn kinh nhìn Trương Tiểu Hỉ tinh thần hoảng hốt, lẽ nào cô bé cắn đứt cánh tay chị, sao có thể?! "A!" Một tiếng kêu bén nhọn kéo lại thần chí Trầm Dương, anh nhìn sang bên, một người đàn bà sắc mặt trắng bệch hai tay che đầu, ngồi trên đất không ngừng cao giọng thét chói tai. "Là anh! Là anh! Anh giết, giết bảo bối của tôi, a!" Trầm Dương mím môi, trường hợp này, nói gì cũng vô dụng. Quách Lỵ vạn vạn nghĩ không ra mình bất quá đi toilet một thoáng, trở về đã thấy con gái đầy người máu tươi té trên đất. Đả kích quá lớn, trong thời gian ngắn, cô chỉ không ngừng kêu to. Trầm Dương lui tới cửa, cả tiếng gọi: "Người đâu, bác sĩ, bác sĩ!" Trầm Liễu nằm trong lòng Trầm Dương, bên tai nghe tiếng cười to của Trương Tiểu Hỉ, tiếng thét chói tai của Quách Lỵ, sợ hãi không thôi. Thằng bé không biết chuyện gì, chỉ loáng thoáng nghĩ là chuyện không tốt. Chôn trong chăn thời gian dài, thằng bé dần khó thở, thế nhưng tiếng kêu thảm thiết bên tai khiến nó không dám xốc chăn, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng khóc gọi: "Cha, con khó chịu." Tiếng khóc của con khiến Trầm Dương cả kinh, vội lui tới cửa, cảnh bên trong anh không muốn con thấy. Anh xốc lên góc chăn, lộ ra gương mặt đỏ bừng của Trầm Liễu. "Bảo bối, ngoan, không sao, cha ở đây, cha ở đây." Kinh hoảng sợ hãi khiến Trầm Liễu bỗng nhiên khóc lớn. Trầm Dương vỗ lưng thằng bé, không ngừng an ủi: "Đừng khóc, cha ở đây, không sao, không sao, ngoan..." Trầm Liễu ghé vào vai Trầm Dương thút thít, giữa lúc lệ quang mông lung, thằng bé thấy một bóng người lóe lên từ phòng bên cạnh, chạy vội về phía thang máy. Xuất phát từ phản ứng vô thức, Trầm Liễu không tự giác nhìn lại. Hình như là cô? Vì sao ở bệnh viện?