Nhìn Trần Vĩnh Nghiệp cuộn mình trên giường bệnh, Tiêu Xuân Thu rất bất đắc dĩ. Vốn nghĩ rằng có thể hỏi ra gì từ miệng Trần Vĩnh Nghiệp, ai biết gã chỉ không ngừng kêu la có quỷ. Thượng Quan Hiên lạnh lùng nhìn gã, bỗng nhiên nói với Đường Vân: "Gọi Huyền Huyễn tới." Đường Vân ngẩn ra, "Đi đâu gọi?" "Phòng làm việc của Nguyệt Vũ." "A, nga." Đường Vân rất kỳ quái, lão Đại thế nào biết Huyền Huyễn ở phòng làm việc của Nguyệt Vũ? Tiêu Xuân Thu cũng rất ngạc nhiên, "Cậu thế nào biết Huyền Huyễn ở bệnh viện?" "Vừa gặp Nguyệt Vũ, cậu ta nói." "Vô duyên vô cớ, Nguyệt Vũ thế nào nói cho cậu?" Tiêu Xuân Thu đuổi không tha. Thượng Quan Hiên thầm than, tên này, lúc muốn cậu ta ngốc cậu ta lại thông minh, lúc muốn cậu ta thông minh cậu ta lại ngốc đến khả ái, ai! "Tôi thấy Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, thuận miệng hỏi." Tiêu Xuân Thu nửa tin nửa ngờ. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu không ngừng bay về phía mình khiến Thượng Quan Hiên da đầu tê dại, đúng lúc này, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ tới. Tiêu Xuân Thu lấy ánh mắt từ người Thượng Quan Hiên ra, dời đến người Nguyệt Vũ phía sau Huyền Huyễn. Thượng Quan Hiên thở dài một hơi, lại lập tức lo lắng Tiêu Xuân Thu hỏi Nguyệt Vũ, vậy chẳng phải làm lộ? Quả nhiên, Tiêu Xuân Thu hỏi: "Nguyệt Vũ, cậu vừa nãy gặp Thượng Quan Hiên?" Nguyệt Vũ sửng sốt, vô thức nhìn Thượng Quan Hiên. Thượng Quan Hiên đánh một ánh mắt với Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ hiểu ý, "Đúng vậy." "Cậu nói gì với cậu ta?" Ách? Nguyệt Vũ há hốc mồm, anh căn bản không gặp Thượng Quan Hiên, thế nào biết nói gì? Huyền Huyễn nói: "Thượng Quan Hiên gà mẹ hỏi tôi đi làm với Nguyệt Vũ sao. Tôi nói, Xuân Thu vị kia của anh dĩ nhiên dính tác phong tốt đẹp của cảnh cục —— mật thám, y tôi xem, cảnh cục các anh không bằng lấy ra một phần báo cáo vạn sự thông." "Đúng vậy." Nguyệt Vũ lập tức trả lời, "Tôi và Tiểu Nguyệt không liên quan tới anh ta, anh ta thật bát quái." Thượng Quan Hiên cơ mặt co rút, hai kẻ này, gió chiều nào che chiều ấy, cư nhiên nhân cơ hội giẫm mình một cái. Tiêu Xuân Thu lập tức bao che khuyết điểm: "Cái gì bát quái, cậu ta chỉ là lễ phép hỏi, hai người nói thật khó nghe!" Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu trêu chọc: "Hậu quả của ngủ cùng một đêm dĩ nhiên là trở nên thân mật, nơi chốn giúp nhau." Tiêu Xuân Thu ôm đầu kêu thảm thiết, "Thế nào hai người cũng biết? Ai nói? Đường Vân phải cậu không?" Nhìn Tiêu Xuân Thu mắt lộ hung quang, Đường Vân cuống quít lắc đầu, "Không phải tôi nói!" Nguyệt Vũ cười hì hì nói: "Anh anh nói." "Anh tôi." "Đúng vậy, anh ta nói cho Tiểu Khả tối qua anh ngủ ở nhà Thượng Quan Hiên, Tiểu Khả báo cho chúng tôi." Tiêu Xuân Thu vô lực. Huyền Huyễn cười nói: "Anh phải cảm ơn Xuân Hạ, nếu không phải anh ta ngăn cản, Tiểu Khả sớm chạy đi nhà Thượng Quan Hiên chụp hai người." Nghe vậy, Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên nhìn nhau, không hẹn rùng mình. Huyền Diệu Khả là một cô gái rất kinh khủng! Vẫn dựa vào tường xem kịch Tống Tiếu Ngự hỏi: "Thượng Quan, cậu tìm Huyền Huyễn, cậu ta có thể khiến Trần Vĩnh Nghiệp mở miệng sao?" Không rõ tình huống Huyền Huyễn quăng ánh mắt hỏi cho Thượng Quan Hiên. Tiêu Xuân Thu cũng nói: "Phải nha, Huyền Huyễn là thiên sư, không phải bác sĩ, tôi nghĩ gọi bác sĩ tâm lý như anh tôi hữu dụng hơn." Thượng Quan Hiên nói đại thể sự việc. Nguyệt Vũ nói: "Tôi xem hẳn là chấn kinh quá độ, thần kinh tạm thời thất thường, qua một thời gian có thể tự khỏi." Mặt Tiêu Xuân Thu nhăn lại, "Một thời gian? Cần bao lâu?" "Khó nói." Thượng Quan Hiên nói: "Nghe xem ý Huyền Huyễn rồi thảo luận vấn đề này cũng không muộn." Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Huyền Huyễn hỏi: "Mọi người muốn biết gì?" "Cây quạt này là ai đặt, còn có ai cắt da Trần Vĩnh Nghiệp? Hung thủ vì sao không giết gã, chỉ cắt một miếng da?" Tiêu Xuân Thu bắn loạt pháo đặt câu hỏi. "Nhiều vấn đề như vậy, anh tự xem đi." "Tự xem?" Mọi người không hiểu. "Tôi có thể sử dụng nguyên lý hình ảnh để vụ án tái diễn, không biết có thể thấy hung thủ không." Tiêu Xuân Thu vui vẻ nói: "Nhất định có thể thấy." "Đây không nhất định, vì hung thủ không hẳn là người."