Trên drap giường trắng noãn, thất linh bát lạc tả lả những cây quạt, trên mặt quạt đào hoa tiên diễm dục tích, lộ ra màu đỏ huyễn mục. Tiêu Xuân Thu khom lưng tỉ mỉ nghiên cứu, "Máu trên mặt quạt là vừa lấy tới?" "Ừ, trải qua xét nghiệm, chứng thực là máu của Trần Vĩnh Nghiệp." Tiểu Thường nói. "Vậy Trần Vĩnh Nghiệp đâu?" "Cẳng chân bị cắt xuống một khối da, bản thân bị doạ hôn mê, bây giờ đang ở sát vách nằm." Tiêu Xuân Thu quét mắt nhìn vết máu trên đất, "Có người thấy hung thủ không?" "Không, sáng sớm hộ sĩ chịu trách nhiệm vào, chỉ thấy Trần Vĩnh Nghiệp nằm trên đất, cùng với một giường cây quạt." "Vậy phải chờ Trần Vĩnh Nghiệp tỉnh mới biết sự tình trải qua." "Xem ra phải như vậy." Tiểu Thường liếc mắt ngoài cửa, không thấy Thượng Quan Hiên, nhất thời trong mắt giảo trá chợt loé. Tiểu Thường mạn bất kinh tâm hỏi: "Thế nào không thấy lão Đại của anh?" "Không phải phía sau sao?" "Thật không? Tôi thế nào không thấy?" Tiêu Xuân Thu có chút ngoài ý muốn, ló ra nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng Thượng Quan Hiên. "Kỳ quái, vừa nãy còn ở đây? Thế nào thoáng cái không thấy tăm hơi? Người kia, xuất quỷ nhập thần, chẳng lẽ có chuyện gì gạt tôi?" Tiểu Thường chớp chớp đôi mắt, mờ ám hỏi: "Thượng Quan Hiên làm sao?" "Cái gì làm sao?" Tiêu Xuân Thu không hiểu ra sao. "Anh không phải bị anh ta ăn sao? Bất quá nhìn anh vui vẻ, rất tinh thần, xem ra Thượng Quan Hiên đối anh rất ôn nhu." Mặt thoáng đỏ bừng, Tiêu Xuân Thu tức giận nói: "Không, bọn tôi không có làm." Tiểu Thường không tin. Tiêu Xuân Thu lười cãi Tiểu Thường, lướt qua định đi. Tiểu Thường ngăn cản, không cam lòng nói: "Thực sự không có làm?" "Đều nói không có, dong dài! Bát quái, cùng đám tam cô lục bà cảnh cục một đức hạnh!" Tiểu Thường chưa từ bỏ ý định lần thứ hai xác nhận: "Thực sự không có? Đúng hay không không ý tứ thừa nhận, không quan hệ, ở đây chỉ có hai người chúng ta, miệng tôi rất chặt." Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Người không đáng tin nhất chính là cậu!" Tiểu Thường còn muốn tiếp tục, bên tai bỗng truyền đến tiếng cười sung sướng của Tống Tiếu Ngự, "Tiểu Thường, cậu thẳng thắn chịu thua đi, dây tới dây lui, kết quả như nhau." Tiểu Thường oán giận liếc nhìn Tống Tiếu Ngự, không hé răng. Tiêu Xuân Thu nhìn Tống Tiếu Ngự cười đến gian trá, lại nhìn Tiểu Thường nghẹn khuất, đầy bụng nghi hoặc. "Tống Tiếu Ngự, cậu lấy chúng tôi ra đánh đố?" Tống Tiếu Ngự vừa quay đầu, tiễu vô thanh tức như u linh Thượng Quan Hiên đứng phía sau anh. "Ha ha, Thượng Quan Hiên cậu thật có bản chất làm quỷ!" "Lấy chúng ta đánh đố?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi. Thượng Quan Hiên tà liếc vẻ mặt chột dạ Tống Tiếu Ngự, "Không cần nói, người này nhất định đem chuyện chúng ta cùng Tiểu Thường đánh đố, nếu là thua, sẽ đồng sàng một tháng, tôi nói đúng không?" Tiêu Xuân Thu bị nước bọt của mình sặc, "Đồng, đồng sàng?" Tống Tiếu Ngự cười tủm tỉm nói: "Cậu đừng hiểu sai, chỉ là đơn thuần ngủ cùng một chỗ." "Đơn thuần ngủ cùng một chỗ?" Tiểu Thường thần tình giận dữ, "Mấy lần trước cùng anh ngủ, anh đều đem tôi ép không thở nổi!" "Mấy, mấy lần trước? Hai người ngủ rất nhiều lần sao?" Tiêu Xuân Thu lần thứ hai nói lắp. Thượng Quan Hiên miễn cưỡng nói: "Tống Tiếu Ngự là một tiểu nhân vô sỉ, bình thường lừa Tiểu Thường." Tiểu Thường căm giận huy quyền, tán thành Thượng Quan Hiên nói. Tống Tiếu Ngự mặt suy sụp, "Thượng Quan, tôi đắc tội cậu sao? Dùng lời nói ác độc như vậy bôi nhọ hình tượng cao thượng của tôi." "Cậu chính là đắc tội tôi, hơn nữa, tôi không cảm thấy cậu có hình tượng gì đáng nói." Tống Tiếu Ngự câm miệng. Cục trưởng đại nhân nói không sai, Thượng Quan Hiên người này nhạ không được, cậu ta tuyệt đối là loại người: người không phạm cậu ta, cậu ta không phạm người, người nếu phạm cậu ta, cậu ta chắc chắn đem kẻ đó đẩy ngã giẫm thêm một cước, đặc biệt lúc quan hệ đến bảo bối của cậu ta, xác định vững chắc hung hăng giẫm thêm hai, ba cước. Tiểu Thường trong lòng cái kia sảng, hừ, Tống Tiếu Ngự tên tội phạm hình sự lừa gạt, rốt cuộc ăn mệt! Tiêu Xuân Thu đột nhiên nhớ tới một việc, "Thượng Quan Hiên, cậu vừa nãy đi đâu?" "Toilet." Thượng Quan Hiên ngắn gọn nói. "Thế nào? Nơi đây có phát hiện gì?" "Không, chính là là hơn một giường cây quạt." "Kỳ thực không tính không phát hiện, chí ít Trần Vĩnh Nghiệp là người sống sót duy nhất trong vụ án đến nay." Tiêu Xuân Thu vỗ đầu, "Cậu không nói, tôi cũng không nghĩ tới điểm ấy, chúng ta nhanh đi hỏi Trần Vĩnh Nghiệp, nhìn gã có thấy hình dạng hung thủ hay không?" Thượng Quan Hiên nhưng không nóng nảy, đến trước giường, tiện tay nhặt lên một cây quạt, xuất thần nhìn. Tiêu Xuân Thu không lý do nghĩ bất an, tiến lên, "Thượng Quan Hiên, cậu nhìn gì?" Thượng Quan Hiên phục hồi tinh thần, thấy Tiêu Xuân Thu ánh mắt lược hiển lo lắng, trấn an cười cười, "Không có gì, bỗng nhiên nghĩ tới một việc." Tiêu Xuân Thu nhìn Thượng Quan Hiên, mơ hồ nghĩ Thượng Quan Hiên lừa mình, thế nhưng vì sao lừa mình, Tiêu Xuân Thu không nói nên lời.