Hóa ra, trong nháy mắt khi Thạch Mục đi qua phía dưới cánh tay kia, hắn đã gọi ra Thân Ngoại Hóa Thân. Toàn thân Hóa Thân của Thạch Mục đầy ma khí, tu vi cũng đã là Thánh Giai trung kỳ. Hai tay hắn nắm chặt thanh tàn kiếm huyết sắc, chợt xoay tròn giống như nghiền nát một cánh tay của Bạch Thạch. - Ngao... Ta muốn giết ngươi! Trong miệng Bạch Thạch phát ra một tiếng rít gào đầy thê lương. Trên người hắn có ánh sáng đột ngột phát ra. Từng vòng sóng khí màu trắng có thể dùng mắt thường nhìn thấy được từ trên người hắn lan ra, trực tiếp ép phân thân của Thạch Mục rời đi một trượng. Ngay sau đó, bộ lông màu xanh ở trên người Bạch Thạch đột nhiên giống như kim thép, từng sợi dựng thẳng lên. Cơ bắp toàn thân hắn cũng bắt đầu phồng lên rất nhanh. Từng huyết quản màu tím cũng liên tiếp nổi lên. Rất nhanh hình thể của hắn đã lớn đến trăm trượng. Hắn còn sót lại một cánh tay. Bàn tay nắm lại thành quyền, đập về phía đầu phân thân của Thạch Mục. Ầm ầm. Chỉ nghe có một tiếng động rất lớn vang lên. Khắp núi rừng đều bị chấn động. Một trận gió mạnh thổi qua, kích thích vô số mảnh đá vụn, bụi bặm bay lên. Bên kia, Thạch Mục mới xuyên qua Bạch Thạch, Mãn Đô lập tức tiến lên đón. Trên hai tay hắn dâng lên từng đợt ánh sáng màu xanh chói mắt, hóa thành vô số quyền ảnh dày đặc, đập về phía trước mặt Thạch Mục. Lần này Thạch Mục lại một bước không lui, trong mắt lóe lên tinh quang, trực tiếp xông tới. Chỉ thấy trên người hắn lóe lên kim quang. Cửu Long Tỏa Kim Giáp phụ thể lao ra. Trên làn da toàn thân đồng thời chuyển thành màu vàng đất. Từng tầng thạch giáp rất nặng cũng bám lên, cùng Mãn Đô ầm ầm va chạm vào nhau. - Ầm ầm ầm. Những tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên. Trên không trung của rừng rậm lập tức nổ tung, hình thành một luồng khí xoáy cực lớn, mang theo tất cả cuộn trào về phía bốn phương tám hướng. Bóng dáng Thạch Mục từ giữa không trung bay ngược trở về, hạ xuống đất. Hắn còn chưa đứng vững, đã thấy có tiếng xé gió gấp rút vang lên. Chỉ thấy phía bên phải một dải lụa đỏ, bên trái có một thanh phi kiếm đồng thời tập kích về phía hắn. Thạch Mục khẽ nhíu mày. Trường côn trong tay đập một đầu về phía bên trái, đánh bay thanh phi kiếm trở lại. Không chờ hắn thu hồi trường côn, dải lụa đỏ đã quấn chặt lấy trên thắt lưng của hắn. Chỉ thấy đầu kia của dải lụa đang nằm trong tay của một thiếu phụ. Trong miệng nàng phát ra một tiếng nũng nịu. Một tay điểm ở trên dải lụa đỏ một cái. Trên bề mặt của dải lụa đỏ nhất thời sáng lên từng đạo phù văn đỏ đậm. Thạch Mục chỉ cảm thấy thắt lưng chợt có cảm giác nóng rực, bị kéo tới. Ngay sau đó hắn liền nghe được một tiếng động khẽ vang lên. Trên dải lụa đỏ này bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực. Theo hỏa diễm lan tràn, toàn thân Thạch Mục rất nhanh đều bị ngọn lửa nuốt lấy. - Hừ, ta còn tưởng rằng hắn có năng lực gì đặc biệt. Xem ra cũng chỉ có vậy... Mỹ phụ tuyệt đẹp này còn chưa nói dứt lời, nàng liền cảm thấy dải lụa đỏ trên tay mình bỗng nhiên truyền đến một hàn ý lạnh thấu xương. Ngay sau đó, một tầng bông tuyết màu trắng bỗng nhiên từ đầu dải lụa phía Thạch Mục nhanh chóng lan tràn tới, trực tiếp đông cứng hỏa diễm trên dải lụa đỏ và cả người mỹ phụ này, biến nàng thành một bức tượng băng. Thạch Mục bước một bước lên phía trước. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay lại gõ nhẹ vào trên người của mỹ phụ. Mỹ phụ đã biến thành tượng băng, lập tức rắc rắc vỡ vụn ra. Ngay cả nguyên thần cũng không kịp thoát ra, liền bỏ mạng lập tức. Mấy người còn lại trong cứ điểm nhìn thấy thế, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi. Bọn họ bắt đầu giữ một khoảng cách cùng Thạch Mục. bọn họ chỉ dám không ngừng tập kích quấy rối, nhưng không dám tiến lên nữa. Bên kia, Thạch Mục Hóa Thân cùng Bạch Thạch chiến đấu đã gần kết thúc. Tuy rằng hình thể Bạch Thạch to lớn, khí lực thân thể cường hãn, nhưng dù sao chỉ là Thánh Giai sơ kỳ. Hắn căn bản khó có thể chống lại những công kích dày đặc của Thạch Mục Hóa Thân. Ở dưới tàn kiếm huyết sắc không ngừng tấn công, người hắn đã đầy thương tích. - Gần được rồi. Cũng nên thu thập ngươi. Trong miệng Thạch Mục khẽ cười một tiếng, tự lẩm bẩm một câu nói. Dứt lời, hai cánh đen trắng phía sau lưng hắn chợt chớp động. Cả người liền giống như mũi tên rời cung, bắn về phía Mãn Đô. Mãn Đô thấy thế cũng không khiếp sợ, ngược lại còn vui mừng. Trước đó Thạch Mục vẫn tránh né hắn, khiến cho hắn không có cách nào dùng trọng quyền tấn công. Hắn chung quy cảm giác giống như đang đánh ở trên bông, vô cùng khó chịu. Lúc này Thạch Mục tự đưa lên trước mặt, đơn giản là hợp ý hắn. Trên người hắn phát ra từng đợt ánh sáng màu xanh. Từng vòng sóng chấn động linh lực mãnh liệt không ngừng từ trên toàn thân hắn kích phát ra. Hắn chợt lui về phía sau một bước, thành thế cung bộ, thu quyền phải về nơi thắt lưng. Chỉ thấy phía ngoài quyền phải của hắn có từng luồng ánh sáng màu xanh xoay quanh. Một tấm lá chắn ánh sáng màu xanh hình tròn bao trùm lấy toàn bộ nắm đấm của hắn. Thạch Mục đã nhìn thấy rõ cảnh tượng như vậy. Nhưng hắn hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào. Một bàn tay nắm chặt trường côn, bàn tay kia đè xuống vỏ côn Thiên Cơ, chợt vọt tới. - A. Hung quang trong mắt Mãn Đô tăng mạnh. Trong miệng hắn phát ra một tiếng quát lớn. Nắm đấm đang thu ở thắt lưng chợt công kích về phía trước. Oong Chỉ nghe một tiếng động rất lớn vang lên. Một đạo ánh sáng màu xanh cực lớn lập tức từ đầu nắm đấm của hắn công kích ra, xuyên qua mặt tấm lá chắn, hóa thành một con tê giác ánh sáng màu xanh cực lớn, cao tới trăm trượng, đang lao về phía Thạch Mục. Hai mắt Thạch Mục híp lại. Keng. Một tiếng động khẽ phát ra. Hắn rút Như Ý Tấn Thiết Côn, mạnh mẽ công kích về phía con tê giác khổng lồ có ánh sáng màu xanh kia. Chỉ thấy trên Tấn Thiết Côn phát ra một quầng ánh sáng màu vàng vô cùng sáng lạng. Trong nháy mắt con tê giác ánh sáng màu xanh khổng lồ kia bị nuốt vào. - Ầm ầm ầm. Một trận nổ cực lớn, chấn động cả vòm trời vang lên. Ánh sáng màu vàng trên Như Ý Tấn Thiết Côn của Thạch Mục nhất thời phát nổ vỡ ra, cuồn cuộn cuốn theo vô số mảnh nhỏ ánh sáng màu xanh, bắn nhanh về phía bốn phương tám hướng. Trong rừng núi lập tức phát ra từng kình phong với uy lực vô cùng, đánh nát tất cả cây cối trong phạm vi mười trượng xung quanh. Đúng lúc này, trong núi rừng lại vang lên một tiếng phẫn nộ rít gào! Trên người Mãn Đô có ánh sáng màu xanh chớp động. Phù văn lại một lần nữa nhất thời sáng lên. Hình thể của hắn lại biến đổi. Không ngờ hắn hoàn toàn biến thành một con tê giác cực lớn khoác áo giáp màu xanh, hai mắt huyết hồng xông về phía Thạch Mục.