- Thì ra là thế. Chân mày Thạch Mục giật giật, gật gù hiểu rõ. Trong nháy mắt, hai người đã bay sâu vào trong sương trắng. Thần sắc Thạch Mục khẽ động, trước mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ, chì rộng chừng một dặm, chung quanh đảo tràn ngập hoa sen đủ màu. Thiên địa linh khí nơi đây nồng đậm khiến người khác kinh ngạc, gấp mấy lần so với Huyền Giai Không Gian tại Thanh Lan Thánh Địa. - Tôn Thượng, xin đi theo ta. Sùng Ngô dẫn Thạch Mục bay lên đảo, đi đến cạnh ao sen. Hoa sen nơi đầy càng thêm tươi đẹp, tỏa ra từng sợi mùi hương nhè nhẹ thơm ngát thấm vào ruột gan. Ánh mắt Thạch Mục co lại, nhìn sâu vào trong ao sen, liền thấy một đóa hoa sen xanh cao hơn người thường, tản mát ra từng vòng ánh sáng màu xanh, càng tô điểm cho nó sắc thái thần bí. Hoa sen này vẫn không nở, chỉ khép lại thành một nụ hoa. - Ngươi đưa ta đến đây có việc gì sao? Hắn thu hồi ánh mắt, quay đầu lại hỏi. - Ngày xưa, Bạch Viên Tôn Thượng lệnh cho ta đưa hạt giống thanh liên đến nơi này, dặn dò ta đợi truyền nhân của ngài ấy đến, nhất định phải giao cho người đó. Sùng La kể lại những gì Bạch Viên lão tổ đã phân phó. - Giao cho ta? Thạch Mục khẽ giật mình. - Vâng. Thuộc hạ không hiểu ý của Bạch Viên Tôn Thượng, nhưng ngài ấy đã dặn như thế, nhất định có dụng ý riêng. Sùng Ngô nhẹ nhàng gật đầu, trả lời rõ ràng. Thạch Mục giống như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu, trầm mặc một lát, sau đó bay lên rơi xuống bên cạnh hoa sen xanh. Vừa đi đến gần, nhìn ghĩ phần dưới, hắn thấy bên trong Thiên Liên Trì, một thân cây mảnh khảnh mọc lên giữa rất nhiều phiến lá sen cực lớn nổi trên mặt nước, chèo chống lấy đóa hoa sen màu xanh, dáng đứng trông vô cùng ngạo nghễ. Hắn vận dụng thần thức quét qua đóa thanh liên, thế nhưng lại phát hiện hoa sen này cũng những đóa hoa khác hoàn toàn giống nhau, chẳng thấy có điểm gì đặc biệt. Nhưng khi thần thức xâm nhập vào trong, lại bị một luồng lực lượng nhẹ nhàng cản chắn thần thức bay trở về. - Thải Nhi, dùng sức mạnh trong đôi mắt ngươi, có biết được bên trong thanh liên này có huyền diệu gì không? Thạch Mục hỏi Thải Nhi thông qua liên hệ tinh thần. - À... Không nhìn thấy gì cả... Thải Nhi nói lầm bầm. Thạch Mục hơi do dự, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hoa sen xanh kia. Trong sự tiếp xúc ngắn ngủi đó, linh hồn hắn khẽ run lên, khí tức băng giá từ thanh liên tuôn ra, tạo cộng hưởng cùng tia huyết mạch Bạch Viên trong cơ thể hắn. Ầm! Ánh sáng màu xanh từ thanh liên phát ra vô cùng chói mắt, tản ra khí tức vô cùng hùng mạnh khổng lồ. Dưới ánh nhìn chăm chú của Thạch Mục, đóa sen xanh chậm rãi nở rộ, cánh sen từ mọi phía mở ra, hiển lộ đài sen lấp lóe kim quang bên trong. Thạch Mục tập trung nhìn vào, khẽ giật mình. Bên trong đài sen, có một đứa bé chừng bốn năm tuổi đang ngồi xếp bằng, đầu đội nguyên bảo, trên người mặc áo yếm màu đỏ, quần ngắn được dệt từ lá sen. Miệng mũi đứa bé nửa khép nửa hở, đang ngủ say. Cả ngươi đứa bé cao không quá hai thước, co rúc trong đài sen được bao phủ bời tầng tầng cánh hoa, đang ôm một hạt sen rực rỡ ánh vàng trong ngực, từ trong đó tản mát ra bản nguyên thuộc tính kim vô cùng tinh thuần. Thải Nhi vốn đang đậu trên vai Thạch Mục, vừa nhìn thấy vật ấy, hai mắt sáng lên dị quang, lập tức đập cánh chui vào trong ngực đứa bé đó. Thạch Mục thấy thế, vội vàng thò tay, bắt được đuôi của nó, nhanh chóng tóm về. - Ui, Thạch Đầu, ngươi kéo ta làm chi? Ngươi có thấy viên kim liên kia không? Linh lực vô cùng tinh thần, mùi vị nhất định rất ngon. Thải Nhi không chịu, còn muốn tiến lên nhưng vẫn bị Thạch Mục cố gắng níu lại. - Ngươi là đứa tham ăn, biết ăn làm sao đâu? Kim liên này cũng không phải vật vô chủ, làm sao có thể tùy tiên lấy nó rồi ăn? Thạch Mục tức giận nói. Mặc dù hắn nói thế, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé kia, bắt đầu đánh giá. Làn da của đứa bé trắng trẻo hồng hào, gương mặt tròn trịnh hơi mang nét cười, mí mắt khẽ khép, lông mi dài thỉnh thoảng rung động vào lần, vô cùng thanh tú, thoạt nhìn giống như những đứa bé bình thường. Nhưng chẳng biết vì sao, Thạch Mục lại cảm thấy đứa bé này rất quái lạ. Nhưng để nói rõ ra quái lạ chỗ nào, hắn lại không biết. - Sùng Ngô tiền bối, chuyện gì đang xảy ra thế? Thạch Mục nhìn người trung niên áo đen kế bên, hỏi. - Ta chỉ phụng mệnh trông coi thanh liên này, những chuyện khác ta không rõ. Nếu như Tôn Thượng đã đến đây, sứ mạng của ta cũng đã hoàn thành, cuối cùng cũng không phụ lòng Bạch Viên Tôn Tượng đã dặn dò. Sùng Ngô vẫy vẫy tay, nói. - Lúc lão tổ dặn dò ngươi, đã từng nói đến chuyện bên trong thanh liên có đứa bé không? Thạch Mục vẫn không hiểu rõ, tiếp tục hỏi. - Lúc ấy, Bảo Hoa Thánh Tổ đã ngã xuống, thế lực chúng ta cũng bị thương nghiêm trọng, lúc Bạch Viên Tôn Thượng dặn dò ta, đã sẵn sàng hy sinh tính mạng trước hiểm nguy, vẫn không nói tỉ mỉ, vì vậy tình huống hiện tại ta cũng không biết rõ. Sùng Ngô thở dài nói. - Vậy ta phải làm thế nào... Thạch Mục vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng bị Sùng Ngô cắt đứt. - Lúc trước ta đến đây, đã đại chiến cùng Thiên Đình, vết thương trải qua nghìn năm vẫn chưa khỏi hẳn. Lần này Tôn Thượng đã đến, ta cũng an tâm bế quan, khôi phục triệt để thực lực ngày xưa. Về sau nếu như thời cơ đã đến, ta sẽ xuất hiện, trợ giúp Tôn Thượng một tay. Sùng Ngô nói thẳng. Sau đó, hắn mặc kệ phản ứng của Thạch Mục, hắc quang trên người sáng ngời, khôi phục chân thân quái thú cóc vô cùng lớn, lui trở về trong hồ nước đầy sương mù. Chốc lát sau, thân thể khổng lồ của Sùng Ngô biến mất, không còn xuất hiện khí tức của hắn nữa.