Huyền Giới Chi Môn
Chương 907
- Giết!
Sắc mặt Thạch Mục nghiêm túc, vung ra một côn.
Kim quang ngút trời từ trong Phiên Thiên Côn tuôn ra, tạo thành cơn lũ khổng lồ màu vàng, chạm vào vô số lôi cầu.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ kịch liệt truyền ra, trong phương viên trăm dặm, giống như tận thế hàng lâm, hư không vỡ vụn, thiên địa linh khí cuộn trào mãnh liệt, hào quang bắn ra khắp bốn phía, mặt đất không ngừng rung động mạnh, hồ nước trong Thiên Liên Trì sôi trào, dâng lên vài chục ngọn sóng chừng chục trượng.
Cột nước, lôi cầu đểu nhanh chóng vỡ tan nát, thân hình Thạch Mục chấn động mạnh, bay ngược về phía sau chừng mười trượng, sau đó vất vả lắm mới ổn định được thân thể.
Phiên Thiên Côn lại tiếp tục chui vào trong thức hải.
Nhờ có Phiên Thiên Côn chắn lại hầu hết uy lực của lôi cầu, bản thân hắn không bị thương.
Ánh mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ, uy lực của thủy trụ lôi cầu quá mạnh, lại có thể cản được uy lực Phiên Thiên Côn.
Thế nhưng chân khí trong cơ thể hắn cũng bị hút không, hắn phải lật tay lấy ra khối tiên phẩm linh thạch lúc nãy, nhanh chóng bổ sung linh lực.
Từng luồng linh lực tinh thuần dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn, chân khí nhanh chóng khôi phục.
Lách cách!
Tiên phẩm linh thạch cuối cùng cũng cạn kiệt, biến thành bột mịn phiêu tán ra không trung.
Trong lòng Thạch Mục thở dài, dùng tiên phẩm linh thạch rất tốt, nhưng tiêu hao quá mức, đợi khi trở về Thanh Lan Thánh Địa, hắn phải tìm nhiều hơn một chút.
Chỉ cần có đầy đủ linh thạch, hắn có thể triệu hồi liên tục Phiên Thiên Côn, hoàn toàn có thể vượt cấp đánh chết đại năng giả Thần Cảnh.
Cảnh vật trước mắt nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, duy chỉ có thiên địa linh khí vẫn còn hỗn loạn.
Thạch Mục lật tay lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn, thần sắc không buông lỏng chút nào.
Vào thời khắc này, dưới mặt nước lại tiếp tục sôi trào.
Đồng tử Thạch Mục ro lại, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng.
Nhưng lần này lại không dâng lên một cột nước nào nữa, nhưng có một thân ảnh khổng lồ hiện ra trên mặt nước.
Thạch Mục thấy vậy, không khỏi hít khí lạnh.
Một quái thú hình thể cực lớn vừa xuất hiện trước mặt hắn.
Mặt hồ cuộn trào, tạo thành từng đợt sóng nước gần trăm trượng, từng đợt từng đợt dung mãnh lao ra xung quanh bốn hướng.
Con quái thú này kích thước chừng nghìn trượng, giống như một tòa núi nhỏ đứng sừng sững giữa Thiên Liên Trì.
Nhìn theo vẻ ngoài, đây là một con cóc khổng lồ màu đen, lân phiến vô cùng thô cứng bao bọc hết phần đầu, đôi mắt phồng lên màu xám trắng, ở giữa có cặp đồng tử màu bạc nhạt dài nhỏ, tản mát ra yêu khí kinh khủng.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, con yêu thú cóc này tản mát ra khí tức còn mạnh hơn cả Dụ Phong Thần Tướng, đã đạt đến Thần Cảnh trung kỳ!
Lòng đề phòng bắt đầu dâng lên vị trí cao nhất, ý niệm của hắn nhanh chóng quanh quẩn bên Phiên Thiên Côn trong thức hải, chỉ cần con quái thú cóc kỳ dị này có bất kỳ hành động gì, hắn sẽ lập tức triệu hồi Phiên Thiên Côn, đánh ra đòn mạnh nhất, sau đó mặc kể tất thảy, nhanh chóng mang theo Thải Nhi chạy trốn trong đám hỗn loạn.
Nhưng con quái thú cóc kia không có ý niệm tấn công, con mắt to lớn chỉ nhìn chằm chằm Thạch Mục, không biết đang quan sát điều gì.
- Vừa rồi ngươi dùng Phiên Thiên Côn để ngăn cản Thủy Cương Thần Lôi của ta! Quan hệ giữa ngươi và Bạch Viên là gì, tại sao Phiên Thiên Côn nằm trong tay ngươi?
Quái thú cóc khẽ nhếch miệng, lại nói ra tiếng người, cặp mắt vĩ đại lộ ra vài phần nôn nóng kích động.
Thạch Mục quá sợ hãi, quái thú có thể nói tiếng người không hiếm, nhưng nó lại có thể nhận ra được Phiên Thiên Côn và Bạch Viên lão tổ.
- Các hạ là ai?
Hắn hít sâu một hơi, đè nén kinh ngạc trong lòng, trầm giọng hỏi lại.
- Ta là Sùng Ngô, một trong mười hai yêu tướng dưới trướng Bạch Viên lão tổ.
Thanh âm quái thú cóc vô cùng ảm đạm thê lương, ẩn chứa một tia hồi tưởng.
Hắc quang trên người hắn lóe lên, thân ảnh cực lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, thoạt nhìn giống hệt nhân tộc.
Người đàn ông trung niên nhìn nhằm chằm Thạch Mục, nói:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta, sao ngươi có được Phiên Thiên Côn của Bạch Viên lão tổ, hơn nữa trên người ngươi ta cảm nhận được khí tức của Cửu Chuyển Huyền Công.
Thạch Mục hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát, mở miệng trả lời:
- Thì ra là yêu tướng tiền bối của Bạch Viên lão tổ, ta là Thạch Mục, ngẫu nhiên đạt được truyền thừa và trọng bảo từ Bạch Viên lão tổ.
Hắn lập tức kể lại đơn giản toàn bộ chuyện vì sao hắn được truyền thừa và một số cơ duyên ly kỳ khác.
Sùng Ngô nhìn chăm chăm Thạch Mục, sau đó quỳ gối hành lễ, vô cùng sung sướng:
- Thuộc hạ bái kiến Tôn Thượng!
- Vì sao ngươi lại làm vậy?
Thạch Mục kinh ngạc hỏi.
- Năm đó thuộc hạ đi theo lão tổ huyết chiến cùng Thiên Đình, nhưng sau đó lại không thực hiện được, Bạch Viên Tôn Tượng đã mệnh lệnh thuộc hạ ẩn nấp tại Ẩn Liên Tinh, chờ đợi người kế thừa hắn xuất hiện. Ngươi đã đạt được truyền thừa từ Bạch Viên Tôn Thượng, chính là tôn sư của vạn yêu, thuộc hạ tất nhiên phải hành lễ của bề tôi.
Sùng Ngô trầm giọng giải thích.
- Các ngươi, mau chóng tới đây bái kiên Tôn Thượng!
Sùng Ngô liếc qua bầy yêu thú đang đứng ở phía xa.
Những con Thánh giai yêu thú vội vàng bay đến, sau đó hóa thành hình người, hành lễ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- Chúng ta không biết thân phận Tôn Thượng, đã xúc phạm ngài, kính xin Tôn Thượng thứ tội!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
853 chương
532 chương
423 chương
5 chương