Rời khỏi Đồ Ma Điện, tâm niệm Thạch Mục khẽ động, dự dùng thông qua thần thức liên lạc với Yên La. Trước đó nàng bảo mình đến Phù Thạch Tinh Hải, vốn là muốn mượn nơi này đi đến Hắc Ma Tinh Vực, nhưng sau đó lại bặt vô âm tín, thậm chí chính mình liên hệ với nàng cũng không có phản ứng. Hắn thử lại nhiều lần, kết quả vẫn không nhận được hồi âm từ Yên La, làm hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Thạch Mục đứng ở quảng trời bên ngoài đại điện, tầm mắt nhìn về tinh không xa xa, trong lòng suy tính vài việc, sau đó quyết định đi thăm dò tình huống thông đạo không gian trước. Sau khi tìm được phương hướng cụ thể, hắn triệu hồi Long Vũ Phi Xa, tung người nhảy lên, đặt sáu viên cực phẩm linh thạch vào chỗ lõm trên mâm tròn. Hào quang trên Long Vũ Phi Xa ngày càng rực rỡ, một tầng màn sáng hiện ra, bao quanh lấy phi xa, sau đó hóa thành một vệt sáng xông vào không trung. Tại khư vực biên giới Phù Thạch Tinh Hải, vẫn thạch khổng lồng nằm chằng chịt trên nền trời, trên đó vẫn còn những cột đá khắc đầy phù văn đen nhánh. Thạch Mục hiểu rõ, đó là pháp trận cấm chế cảm ứng tộc Hắc Ma, ngăn ngừa các thám tử do bọn chúng phái ra trà trộn vào liên quân. Lúc này, một chiếc chiến hạm Ngân Nguyệt dường như vừa mới về cảng, nên đang bay ra từ những khối vẫn thạch khổng lồ, Thạch Mục điều khiển phi xa bay vòng qua nó, phi hành sâu vào trong Phù Thạch Tinh Hải. Bay gần nửa ngày, Thạch Mục mới phát hiện số lượng vẫn thạch đã nhiều thêm, tuy nhiên thể tích lại nhỏ hơn trước, phân bố chi chít gần như bao phủ toàn bộ không gian, là hậu quả của không biết đã trải qua bao nhiêu lần chiến đấu kịch liệt. Thạch Mục khống chế phi xa cẩn thận tránh né mảnh vỡ thiên thạch dày đặc, nhưng vẫn gặp phải những khối khá nhỏ, không thể tránh thoát được, hắn liền quyết định trực tiếp đâm vào chúng, dù sao cũng có màn phòng hộ, chắc chắn không có sự cố gì. Càng xâm nhập sâu vào bên trong, Thạch Mục cũng dần tìm thấy dấu viết chiến đấu để lại có chiều hướng tăng lên, trung bình cứ bay đi mười dặm, hắn sẽ gặp mảnh vỡ chiến hạm cùng những thi thể đang trôi nổi trong hư không. Ban đầu, hắn còn gặp vài đệ tử của ba Đại Thánh Địa bên trong Phù Thạch Tinh Hải, nhưng hai ngày sau đó, chỉ còn đám trinh sát tuần tra tộc Hắc Ma. Để tránh cho sự việc thêm phần phức tạp, Thạch Mục không xung đột với đám tộc Hắc Ma, ý định né tránh bọn chúng, không để lại dấu vết của mình. Mấy ngày phi hành liên tiếp, phía trước cách Thạch Mục chừng hơn mười trượng, xuất hiện một mảnh vỡ tinh cầu khổng lồ. - Nơi này là căn cứ Thành Phù Không! Thạch Mục nhìn rất lâu mới nhận ra nơi đây, sau đó kinh ngạc thốt lên. Mảnh vỡ tinh cầu trước mắt mặc dù cực kỳ khổng lồ, nhưng kích thước này đã nhỏ hơn phân nửa so với lúc trước hắn trấn giữ nơi đây. Trên đó vẫn còn dấu vết kiến trúc mờ mờ mà ba Đại Thánh Địa đã từng xây dựng, nhưng đại bộ phận đã bị phá hủy tan nát, ngay cả Trú Doanh Sơn, nơi hắn từng đóng trú lúc trước, cũng đã biến mất không còn một mảnh. Nhưng Thạch Mục lại không biết, bộ dạng ngày hôm nay của Thành Phù Không, hơn năm mươi phần trăm là do một tay hắn đã dẫn phát không gian loạn lưu tạo thành. Hắn chỉ vừa kinh ngạc một lúc, một đám sương mù màu đen bên trong Thành Phù Không đột nhiên tuôn ra, bên trong là mười mấy tên tộc nhân Hắc Ma đang bay đến trực tiếp lao vào tấn công Thạch Mục. Thạch Mục vừa thấy tình hình không ổn, lập tức đổi hướng phi xa, bay về phía mảnh vỡ thiên thạch lớn hơn nằm bên phải. Sau khi bỏ trốn, Thạch Mục thu hồi Long Vũ Phi Xa, lam sắc quang mang trên người hắn phát ra, một tầng màn nước xuất hiện, bao phủ lấy hắn. Mười mấy tên Hắc Ma tộc nhanh chóng đuổi kịp, dừng lại cách Thạch Mục chỉ ngoài mấy trượng. - Sao biết mất rồi? Vừa rồi ta cảm giác có một cỗ khí tức không rõ... Tên cầm đầu thân hình cao lớn, cũng là cường giả Thách giai, sau khi quan sát chung quanh, kinh ngạc nói. - Đại Thống Lĩnh, Phù Thạch Tinh Hải đã bị chúng ta công chiếm toàn bộ, trinh sát của ba Đại Thánh Địa tuyệt đối không thể xâm nhập vào đây. Một tên Hắc Ma tộc khác đưa ra ý kiến. - Tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn có kẻ có thể lẻn vào đây, người này chắc chắn không phải thám tử bình thường, chúng ta phải đề phòng nghiêm ngặt hơn nữa. Hai người một tổ, phân tán ra lục soát cẩn thận. Tên thống lĩnh Thánh giai ra lệnh. - Dạ. Mười mấy tên tộc nhân Hắc Ma nhanh chóng đáp ứng. Những người đó tìm kiếm chung quanh, cách Thạch Mục khoảng chừng mười trượng, đã mấy canh giờ trôi qua nhưng vẫn không phát hiện hành tung của Thạch Mục, không còn cách nào khác chỉ đành thối lui. Trông thấy bọn chúng đã quay về Thành Phù Không, Thạch Mục mới hiện thân lần nữa. Nhưng hắn vừa định điều khiển phi xa rời khỏi nơi này, đột nhiên cảm giác được linh lực chung quanh chấn động mãnh liệt, trong vô thức hắn liền tung một quyền đánh về phía bên cạnh. Nhưng quả đấm chưa kịp vung ra hoàn toàn, liền bị hào quang bảy màu bao trùm, ngăn cản thế công của hắn. - Yên La... Thạch Mục kinh ngạc kêu lên. Người vừa xuất hiện bên cạnh hắn, với bộ cung trang màu lam nhạt quen thuộc, không ai khác ngoài Yên La Thạch Mục nhìn thấy chiếc hộp vuông màu đen nằm trong tay nàng, liền hỏi: - Ngươi vừa từ Tử Linh Giới đến đây phải không? - Ừ. Yên La đáp lại gọn lỏn, không muốn nói quá nhiều. Thạch Mục há hốc mồm, định hỏi thêm vài chuyện thì đã thấy Yên La khoát tay áo cắt ngang: - Rời khỏi đây rồi nói tiếp. Hai người nhảy lên Long Vũ Phi Xa, giây lát đã biến thành một vệt sáng dài bay vào sâu trong Phù Thạch Tinh Hải. Ba ngày sau. Thạch Mục điều khiển phi xa hạ xuống một thiên thạch khổng lồ chu vi chừng mười trượng, ngẩng đầu lên quan sát một nơi phía xa. Một hòn đảo luôn luôn chìm ngập trong làn sương mù rộng lớn màu đen, trên đó đã có hơn mười kiến trúc hắc sắc vô cùng quái dị dữ tợn đã được dựng lên, chính là nơi trú đóng của tộc Hắc Ma. Thạch Mục chỉ vào đám tòa nhà màu đen nằm trên hòn đảo trôi nổi trong hư không phía trên đỉnh tháp, nói: - Khoảng cách giữa thông đạo không gian và hòn đảo đó quá gần, nếu chúng ta trực tiếp bay qua, chắc chắn sẽ bị đám Hắc Ma phát hiện. Ánh mắt Yên La lướt qua, dừng lại trên quang mạc hình cầu bên trên đỉnh tháp, ở đó xuất hiện một lổ hổng cực lớn, thi thoảng lại toát ra ma khí nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng không rõ ràng. Một lát sau, hào quang trên tay Yên La sáng lên, Thất Bảo Diệu Thụ xuất hiện. Tay phải nàng nhẹ nhàng cầm Bảo Thụ, vung lên, hào quang thất thải chói sáng, mắt thấy từ trong luồng ánh sáng đó có một bóng người cao lớn đi ra.