Tám con cự mãng cùng chín con hỏa long lao vào nhau công kích trên không trung, Cửu Long Khốn Khuyết ngay lập tức không thể chèo chống thêm nữa, cuối cụng bị phân giải. - Sao có thể như vậy được? Chúc Viêm Vũ lộ rõ vẻ hoảng hốt. Ngay lúc này, đuôi lông mày Thạch Mục vừa nhấc, trường côn đang nằm trong tay khẽ động, hệt như kiếm vừa ra khỏi vỏ, xoay vòng vòng trong không trung, bên trên có phù văn phủ kín cũng đang chuyển động, vạn trượng kim quang giống như ánh mặt trời sáng lên chói mắt, chiếu rọi cả sơn cốc giống như mang ngày. Một tay khác của Thạch Mục lại đang thúc giục pháp quyết, uy thế trên trường côn bộc phát càng ngày càng mạnh, hóa thành kim sắc côn ảnh vô cùng khổng lồ, tức thì nện xuống. Chúc Viêm Vũ thấy thế, gương mặt lúc này mới hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó bị thay thế bởi sự cuồng loạn điên rồ. Ly Long Yển Nguyệt Đao trong tay hắn bộc phát hào quang sáng rọi, biến thành một con hỏa long đỏ thẫm to bằng thùng nước, trực tiếp công kích về phía kim sắc côn ảnh, hỏa văn trên thân nó cũng đồng thời sáng lên, hợp thành một áo giáp lửa đang cháy hừng hực. “Ầm ầm” Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, tựa như có hàng vạn tia sấm sét nổ dữ dội trong sơn cốc, quang ảnh màu vàng vẫn sáng lấp lánh, nhưng con xích hồng hỏa long kia lại bị đánh vỡ thành vô số mảnh vụn, bay tứ tán khắp khắp nơi. Cả sơn cốc bị chìm vào trong bụi mù, vô số khối đá từ trên vách núi dựng đứng lăn xuống. Qua một lát sau, khi mọi chuyện đều kết thục, nơi sơn cốc sụp đổ đã hiện ra một cái hố sâu cực lớn, gần như phân nửa phần trước đại điện bị sụp xuống, thi thể Chúc Viêm Vũ cũng bị tàn phá đang nằm dưới đáy hố, áo giáp rực lửa trên người hắn lúc nãy đã tan thành mây khói. Ở chiến trường bên kia, hóa thân của Thạch Mục cũng chấm dứt chiến đấu¸ trên tay đang nắm hắc sắc đại phủ, giống như đang ước chừng sức nặng của nó, còn thi thể bọn người Chúc Viêm Hổ nằm rải rác dưới chân. Tâm niệm Thạch Mục khẽ động, Chân Long Tỏa Kim Giác đang mặc trên người lóe ra kim quang, dần dần trong suốt, dung nhập vào trong thân thể, sau đó biết mất không thấy đâu. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn thi thể Chúc Viêm Vũ, khẽ vẫy tay, đoạt lấy nhẫn trữ vật, đeo trên tay mình. Sau đó tâm niệm vừa chuyển, vung tay lên, chiếc phi xa hoàn toàn mới xuất hiện trên mặt đất. Xét về cấu trúc chung, tạo hình chiếc phi xa không khác với trước kia, vẫn là hình con thoi, chỉ là ở hai bên thân xa có thêm hai đôi cánh chim màu đỏ, đầu phi xa được trang trí thêm đầu rồng, khiến cho tổng thể của chiếc phi xa thêm một phần khí phách hơn so với trước khi, sự thay đổi chẳng khác gì một bước lên trời. - Huynh đệ Chúc gia tu vi và công pháp rất bình thường, nhưng kỹ thuật luyện khí quả thật không phải người thường có thể so sánh! Về sau nên sửa tên gọi là Long Vũ Phi Xa đi! Thạch Mục khẽ gật đầu, nói. Hắn giơ tay lên, gọi hóa thân đến, thấy người kia vẫn nắm chuôi hắc sắc cự phủ của Chúc Viêm Hổ. - Cự phủ này là một pháp bảo khá tốt, sau này ngươi sử dụng đi. Thạch Mục nói, nhân tiện lấy giới chỉ trữ vật đeo vào tay hóa thân, để người nọ có thể thu pháp bảo này vào trong. Tiếp đó, hắn thu lại hóa thân, thả người nhảy lên Long Vũ Phi Xa, bay lên không trung, thuận tay tạo ra hai quả cầu lửa đánh xuống phía dưới, lúc này mới hóa thành một đường vệt sáng phóng lên trời. Hào quang trên bốn chiếc long dực của Long Vũ Phi Xa vừa lóe lên, trong chớp mắt đã đi được mấy trăm trượng. - Tốc độ thật nhanh! Thạch Mục lộ ra vẻ mừng rỡ, thở dài tán thưởng nói. Sau khi phi hành được một lúc, ánh mắt Thạch Mục khẽ nhúc nhích, dừng lại trên chiếc mâm gỗ hình tròn được khảm phía sau đầu rồng. Hào quang vừa chớp hiện, phù văn lập tức trải rộng ra, khiến cho bề mặt ban đầu vốn đang bằng phẳng hiện lên sáu chỗ lõm. - Không biết có tác dụng gì nhỉ? Thạch Mục lẩm bẩm tự hỏi. Suy tính một chút, hắn lấy sáu viên cực phẩm linh thạch đạt vào trong từng chỗ lõm. Linh thạch vừa mới khảm vào, hào quang trên chiếc mâm tròn sáng lên mãnh liệt, liền xuất hiện chiếc màn sáng kim sắc, bao phủ lấy Thạch Mục cùng toàn bộ phi xa. Phía trên kim sắc quang mạc, hiện ra từng mảnh hoa văn lục giác, thoạt nhìn có vẻ tương tự như phong ấn thượng cổ trong Côn Lôn Thánh Khư. Mâm tròn bằng gỗ kia chính là mảnh vỡ của pháp bảo vốn được Thạch Mục tìm thấy trong Côn Lôn Thánh Khư, bởi vì nó cũng là thuộc tính mộc, tương tự với thuộc tính của Phi Thiên Hạc Dực Mộc, do đó Thạch Mục mới mang theo, chẳng ngờ nó lại có tác dụng kỳ diệu như vậy. Thạch Mục nắm tay, đấm vào màn sáng vài lần, hắn mơ hồ cảm giác được giống như đánh vào kim loại, trong lòng liền vô cùng mừng rỡ. Dựa vào cường độ phòng hộ của màn sáng này, đủ để đối phó với sức tấn công toàn lực của cường giả dưới Thánh giai, thêm nữa cho dù hắn sau này phi hành trong thời gian dài, đã hoàn toàn có thể yên tâm, không cần lo ngại quá nhiều nữa. Hào quang phát ra trên Long Vũ Phi Xa lại lóe lên lần nữa, tốc độc tăng vọt thêm gấp đôi, kéo thành một vệt sáng trên không trung, đi về phía chủ thành Kiếm Ly Tinh, Thành Dung Lăng. ... Mấy ngày sau, thân ảnh Thạch Mục đã xuất hiện ở thành trì lớn nhất Tây Trì Tinh, Lạc Trì Thành, đi vào trong đại điện truyền tống. Giờ phút này, trong đại điện truyền tống là một biển người đông đúc, giống như thủy triều bắt đầu khởi động, đang rồng rắn xếp thành một hàng dài từ bên trong điện kéo đến bên ngoài quảng trường, cốt để có thể truyền tống về Cự Kiếm Tinh. Ngày hôm qua, trong Thành Vạn Kiếm, Thạch Mục cũng chứng kiến tình cảnh tương tự, nhưng lúc này nhìn lại lần nữa, vẫn phải lắc đầu. Trước đó, Chúc Viêm Vũ đã nghe ngóng được tỉnh thế hai Thánh Địa lớn hiện tại như nước với lửa, trong lúc hắn trên đường về Thanh Lan Thánh Địa, cố ý âm thầm thu thập thông tin một chút, xem xét cục diện Di Dương Tinh Vực hiện tại, nên có thể hiểu rõ đại khái. Sở dĩ có tình trạng hiện tại, chính là vì hành trình đi bí cảnh Côn Lôn Thánh Khư, sau khi trở về mặc dù mặt ngoài vẫn không có gì thay đổi, nhưng đằng sau đó, sóng ngầm đã chậm rãi phun trào, mâu thuẫn dần dần phát sinh. Sau vài thập niên, vết nứt trong mối quan hệ giữa ba Thánh Địa càng ngày càng lan rộng, không còn có thể khép lại nữa, khiến cho mâu thuẫn trong hơn mười năm gần đây có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.