Huyền Giới Chi Môn
Chương 809
Ánh mắt Triệu Tiển nhìn chằm chằm vào Tử Lăng, lạnh giọng hỏi.
Tử Lăng không trả lời lời hắn, ánh mắt lại di chuyển ở trên người những con rối đang không ngừng vỡ nát, hoặc liên tiếp tháo chạy khỏi phía trên thạch đài. Dần dần, nàng lộ ra một tia kiên quyết.
- Hừ, bọn chuột nhắt vô sỉ, đồ gà gáy chó trộm. Thật không ngờ cũng dám nhớ thương tới bảo vật trong cung của tiên tử. Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng mơ tưởng lại bước vào trong Bảo Nguyệt Cung một bước. Ta cho các ngươi chôn cùng với Côn Lôn.
Tử Lăng cười lạnh nói.
Dứt lời, trên gương mặt và trên cánh tay nàng liên tiếp hiện ra từng đạo phù văn màu tím. Trên hai tay, hai chân và trên thân có ánh sáng màu tím rực rỡ, khiến làn da gần như trở nên trong suốt.
Trên người nàng truyền tới sóng chấn động linh lực vô cùng mãnh liệt, đồng thời cực kỳ không ổn định. Dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung lên.
- Không tốt. Nàng chính là muốn ngọc đá đều nát!
Triệu Tiển nhíu mày quát to một tiếng, lập tức lui nhanh về phía sau.
Mạc Lận Hối và Cưu Thập La cũng phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lui lại về phía sau, đi thẳng tới bên ngoài thạch đài.
Mà mọi người ở trên thạch đài lại nhất thời không phản ứng kịp, rốt cuộc không có một người nào lui lại.
- Đi tìm chết!
Tử Lăng nói xong, lượng ánh sáng màu tím trên người nàng đã đạt đến cực hạn, mắt thấy sắp vỡ ra.
Nhưng ngay vào lúc này, một luồng ánh sáng trắng ôn hòa từ trên không trung bắn xuyên xuống, bao trùm ở trên người Tử Lăng, rất nhanh trấn an sóng chấn động linh lực vốn cực không ổn định của nàng.
Tử Lăng ngửa đầu nhìn về phía giữa không trung. Trong ánh sáng trắng ôn hòa có một bóng người. Trên mặt nàng hiện ra vẻ kích động, run giọng thì thầm nói:
- Chủ nhân...
Chỉ thấy nơi đó ánh sáng trắng lập lòe. Một đóa hoa sen màu trắng cực lớn hiện ra ở trong không trung. Toàn thân Yên La đang mặc cung trang màu thủy lam, đứng ở phía trên.
Nàng nhẹ kéo mảnh lụa trên đầu, dùng một cái trâm ngọc màu trắng cố định ở sau gáy. Trên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, cái mũi nhỏ cao thẳng, môi anh đào hé mở, giống như bức tượng điêu khắc tinh tế, tìm không ra một chút tỳ vết nào.
Trên người nàng, vạt áo tung may, ống tay áo theo gió phần phật, nổi bật ở trên bông hóa màu trắng cực lớn, giống như tiên tử trên cửu thiên. Nàng lộ ra một khí chất xuất trần.
Trên thạch đài, gần như tất cả mọi người đều ngừng động tác, đều ngước mắt nhìn về phía Yên La.
- Bảo Hoa... Thánh Tổ...
Trên mặt Cưu Thập La lộ ra thần sắc phức tạp, trong miệng khẽ hô lên.
Mười mấy người Hắc Ma Tộc còn lại vừa nghe hắn nói vậy, sắc mặt nhất thời đại biến.
- Thánh tổ? Các ngươi con tôn ta làm Thánh tổ sao?
Ánh mắt Yên La vô cùng bình tĩnh, đảo mắt nhìn qua trên người những người đó, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, hỏi.
- Thánh... Thánh tổ tha thứ...
Một đám người Hắc Ma Tộc nhất thời toàn thân run rẩy, trong miệng không ngừng la lên. Tất cả đều quỳ mọp xuống đất.
- Chuyện của các ngươi, sau đó lại nói.
Yên La vừa dứt lời, trên tay bấm pháp quyết. Hư không phía trước người nàng lóe lên ánh sáng. Một đoạn nhánh cây bảy màu đột nhiên xuất hiện ở trong tay nàng.
- Thất Bảo Diệu Thụ!
Cưu Thập La khẽ thốt ra một tiếng.
Trong đôi mắt Triệu Tiển lóe lên tinh quang. Hắn nhìn chằm chằm vào nhánh cây này.
Trong tay Yên La khẽ nâng Thất Bảo Diệu Thụ, tùy ý vung lên. Đỉnh nhánh cây lập tức sáng lên một đạo hào quang bảy màu.
Chỉ thấy mặt đất dưới thân đám người Hắc Ma Tộc, đột nhiên mọc ra một đóa Thải Liên bảy cánh cực lớn, quấn lấy tất cả bọn họ, bọc tất cả vào bên trong.
Sau đó Thải Liên lóe lên ánh sáng. Tất cả đám người Hắc Ma Tộc cùng biến mất không thấy bóng giáng nữa.
- Đây là cường giả Thánh Giai!
Trong đám người, đột nhiên có người hét to một tiếng.
Đệ tử của ba Đại Thánh Địa cảm nhận được khí tức chấn động từ trên người Yên La truyền ra. Bọn họ nhất thời hoang mang một hồi. Trên thạch đài tiếng ầm ĩ nhất thời phát ra.
Cũng không biết ai là người đầu tiên, bọn họ chạy về phía dưới thạch đài. Ngoại trừ mấy người rất ít Triệu Tiển ra, đệ tử của ba Đại Thánh Địa đều nhảy xuống khỏi thạch đài, hốt hoảng chạy ra bốn phía thoát thân.
Yên La khẽ nâng mặt lên, đưa mắt nhìn về những người đó một lượt. Trên người đột ngột phát ra hào quang bảy màu. Một tay nang liên tiếp điểm vào trong hư không. Trên bầu trời Bảo Nguyệt Cung đột nhiên hiện ra một cấm chế pháp trận ba tầng vòng tròn.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng từ bên trong pháp trận phóng xuống, chiếu rọi ở trên người tất cả đệ tử Thánh Địa.
Những người này ở đây bị ánh sáng màu trắng chiếu đến, trong nháy mắt liền giống như bốc hơi, đột nhiên biến mất khỏi không trung không thấy nữa.
Đợi sau khi mọi người đều biến mất, cánh tay Yên La nâng lên mới để xuống, trên mặt lộ ra thần sắc uể oải.
Nàng chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tử Lăng, nhẹ nhàng đưa tay vẫy.
...
Bên trong đất thánh cũ Côn Lôn, giữa không gian của một chỗ nào đó không rõ.
Trên mặt đất của một tế đàn, đột nhiên có một hồi ánh sáng trắng phát ra. Từng vòng pháp trận phù văn hiện ra.
Ngay sau đó, từng bóng người ngã trái ngã phải hiện ra ở giữa pháp trận. Đó chính là các đệ tự của ba Đại Thánh Địa vừa biến mất.
Triệu Tiển xuất hiện sau. Trường kích trong tay hắn lập tức sáng lên ánh sáng đen trắng, ngăn cản ở trước người.
Thân hình hắn thoáng đổi, đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh. Hắn liền phát hiện ra đám người bọn họ hình như đang ở trên một tế đàn cực lớn hình tròn. Xung quanh là một mảnh hư không tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Ở xung quanh tế đàn, có tám cột ngọc thạch màu trắng có khắc những đóa hoa yêu diễm, trực tiếp thông với hư không tối tăm ở phía trên. Hắn không nhìn ra được những cái cột này cao bao nhiêu.
- Đây... Đây là địa phương nào?
Trong đám người có người mở miệng hỏi. Giọng điệu có chút run rẩy, có vẻ rất sợ hãi.
Dưới tình huống hiện tại, tất nhiên không có người nào trả lời hắn. Tất cả mọi người đang tập trung tinh thần đề phòng, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện con rối canh giữ.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
853 chương
532 chương
423 chương
5 chương