Huyền Giới Chi Môn
Chương 792
- Chuyện này nói ra rất dài dòng. Ta ở dưới quỷ thần sai khiến, tham gia đại điển Ma Dương của Thiên Ma Tông, may mắn là người chiến thắng cuối cùng. Sau đó, ta được Ma Dương Tông truyền ra Lam Hải Tinh. Sau nhiều lần biến cố, ta lưu lạc đến tinh vực Hắc Ma này, gia nhập một Ma Tông. Lúc này mới biến thành cái dạng như vậy.
Phùng Ly kể sơ qua về những gì mình đã gặp phải.
- Thì ra là thế.
Thạch Mục nghe vậy gật đầu. Hắn cũng không có hỏi nhiều. Chỉ có điều trong lòng luôn cảm thấy đại điển Ma Dương của Thiên Ma Tông có chút tương tự với đại điển Thượng Tiên của Ly Trần Tông.
- Thạch huynh, bây giờ ngươi là thân phận gì? Đệ tử của Ly Trần Tông sao?
Phùng Ly hỏi.
- Không phải, ta bây giờ là đệ tử thánh địa Thanh Lan. Sở dĩ ta mặc trang phục thành đệ tử của Ly Trần Tông, là có nguyên nhân khác.
Thạch Mục nói.
Phùng Ly nghe vậy, hiểu ý cười, cũng không có hỏi nhiều.
Trong lòng hai người đều có chút cảm giác bùi ngùi. Năm đó, thời điểm hai người mới gặp nhau, chẳng qua là học đồ ở tiểu thành hẻo lánh. Hiện tại thời gian chuyển dời, có thể nói là mỗi người đều gặp kỳ tích. Hiện tại bọn họ gặp lại lần nữa, đều đã trở thành tồn tại Thiên Vị, gặp nhau ở thế giới đã rời xa quê hương không biết bao nhiêu vạn dặm tinh không.
- Ở đây chắc là một pháp trận truyền tống không gian. Một chỗ khác nối liền với pháp trận truyền tống trong Côn Lôn. Trong lúc vô ý chắc hẳn chúng ta đã đụng chạm tới cấm chế gì đó, lúc này mới kích phát pháp trận truyền tống, khiến cả hai chúng ta bị truyền tống ra.
Phùng Ly nhìn pháp trận truyền tống dưới chân, nói.
- Nói như vậy, chúng ta đã rời khỏi Côn Lôn Bí Cảnh?
Thạch Mục nhướng mày, nói.
Yên La còn ở trong Côn Lôn Bí Cảnh. Lúc này hắn phát hiện liên hệ giữa mình cùng người khác yếu ớt vô cùng.
Hơn nữa trân bảo trong Côn Lôn Bí Cảnh có mặt ở khắp nơi. Lúc này khoảng cách thí luyện Côn Lôn kết thúc còn hơn phân nửa thời gian. Nếu rời đi, quá đáng tiếc.
- Chắc là như vậy. Chỉ có điều nếu như Thạch huynh muốn trở lại, cũng không phải là không thể được. Theo ta quan sát, pháp trận nơi này còn có thể vận chuyển. Nếu như có đủ tinh thạch, còn có thể thông qua pháp trận nơi này truyền tống quay về phế tích Côn Lôn.
Phùng Ly nói.
- Thật sao!
Thạch Mục nghe vậy liền mừng rỡ. Trên người hắn còn có một khối tinh thạch.
- Sẽ không sai đâu. Mấy năm nay, ta thật ra có chút nghiên cứu đối với pháp trận truyền tống không gian.
Phùng Ly ngồi xổm xuống, tay đụng chạm đến phù văn bên trên tế đàn pháp trận truyền tống. Trong tay hắn không ngừng lóe lên ánh sáng màu đen.
Thạch Mục nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
- Chỉ có điều, pháp trận nơi này có chút cổ quái. Hình như chỉ có thể cung cấp cho người trên người lây nhiễm ma khí sử dụng.
Phùng Ly nói.
Ánh mắt Thạch Mục thoáng động. Lúc này trong lòng hắn mới chợt hiểu. Thảo nào trước đó, hắn và Phùng Ly lại bị trận pháp ràng buộc. Đám người Triệu Tiển lại bình yên rời khỏi đó.
- Chẳng lẽ trên người Thạch huynh vừa lúc có tinh thạch? Còn muốn quay về phế tích Côn Lôn sao?
Phùng Ly hỏi.
- Ta còn có chút chuyện, cần phải đi về.
Thạch Mục nói.
- Như vậy, Phùng mỗ không trở lại cùng ngươi được.
Phùng Ly nói xong, thân hình lắc một cái, bay ra khỏi phạm vi trận pháp.
- Phùng huynh không trở về sao?
Thạch Mục ngẩn ra.
- Không sai. Ta ở trong phế tích kia đã đi dạo một vòng, phát hiện những bảo vật này đối với ta mà nói, đã không có tác dụng quá lớn. Hơn nữa ta có chuyện quan trọng khác. Lúc này có thể rời khỏi phế tích Côn Lôn, ngược lại cũng không tệ.
Phùng Ly vẩy tay, khẽ cười nói.
Thạch Mục gật đầu. Hắn đang muốn nói gì đó. Vào thời khắc này, những tiếng Két Két chợt v từ trên vách tường bên cạnh truyền đến.
Trên vách tường thạch thất chợt tách ra hai bên, lộ ra một lối đi. Ngay sau đó, một đám người từ nơi đó, đi tới trong thạch thất.
Những người này cao lớn hơn so với người bình thường một chút. Bên ngoài thân lại ẩn hiện ma văn màu tím. Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều là người Hắc Ma Tộc.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi. Hắn lặng lẽ nắm lấy Như Ý Tấn Thiết Côn. Trên mặt Phùng Ly cũng lộ ra vẻ đề phòng.
- Linh văn Bảo Hoa. Không sai, đây là linh văn Bảo Hoa! Các ngươi quả nhiên là sứ giả do Bảo Hoa đại nhân phái tới! Sứ giả đại nhân, chúng ta cuối cùng đã đợi được các ngươi!
Ánh mắt của những người Hắc Ma Tộc đó nhìn về phía linh văn bảy màu trước ngực Thạch Mục. Đầu tiên bọn họ ngẩn người ra, tiếp đó kích động không thôi. Tất cả đều quỳ sụp ở trên đất, nhìn về phía hắn thăm hỏi.
- Bọn họ làm cái gì vậy?
Thạch Mục lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Phùng Ly, thông qua truyền âm hỏi.
- Cái này... linh văn Bảo Hoa! Thạch huynh, chẳng lẽ ngươi và Bảo Hoa đại nhân có quan hệ gì sao?
Lúc này Phùng Ly cũng thấy rõ linh văn ở trước ngực của Thạch Mục. Hắn truyền âm hỏi lại.
- Linh văn Bảo Hoa? Bọn họ là đang nói tới vật này sao?
Thạch Mục nhìn về phía linh văn bảy màu trước ngực.
- Không sai. Đó là thánh tổ được người tinh vực Hắc Ma tộc thờ phụng. Văn huy của Bảo Hoa đại nhân! Trước đó, ta thật ra không chú ý tới. Lại nói tiếp, Côn Lôn chính là cung điện Bảo Hoa đại nhân đã từng ở.
Phùng Ly gật gật đầu nói.
Trong lòng Thạch Mục ầm ầm chấn động. Vô số ý nghĩ không ngừng hiện ra. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, dường như có điề suy nghĩ.
- Sứ giả đại nhân, Tang Mặc Tinh chúng ta hiện tại đang bị Cổ Man Tộc xâm lấn với quy mô lớn. Đã có rất nhiều lãnh thổ bị bọn họ chiếm lĩnh. Mong rằng sứ giả đại nhân có thể giúp đỡ chúng ta, thu hồi lại phần đất đã mất đi.
Trong đám người Hắc Ma Tộc kia có một nam tử trung niên đi ra, mở miệng khẩn cầu nói.
Thạch Mục vừa nghe hắn nói như thế, sắc mặt thoáng động, không nói gì.
- Thạch huynh, ta không biết ngươi và Bảo Hoa đại nhân có quan hệ gì. Chỉ có điều tinh vực Hắc Ma hiện tại cũng không yên ổn. Nếu như ngươi không muốn gây phiền toái, vẫn nên lập tức quay về phế tích Côn Lôn đi. Không cần để ý tới chuyện nơi đây.
Giọng nói của Phùng Ly vang lên ở trong tai Thạch Mục.
Thạch Mục liếc mắt nhìn Phùng Ly. Hắn chỉ hơi trầm ngâm một hồi, sau đó người nhẹ nhàng bay xuống tế đàn, rơi vào trước mặt mọi người.
- Các ngươi đều đứng lên trước đi.
Hắn mở miệng nói.
Trên mặt những người Hắc Ma Tộc đó lộ ra vẻ vui mừng. Tất cả đều đứng lên.
- Thạch huynh!
Phùng Ly phi thân rơi vào bên cạnh Thạch Mục, chân mày nhíu chặt lại, truyền âm nói.
- Cảm ơn lòng tốt của Phùng huynh. Ta tự có chừng mực.
Thạch Mục truyền âm nói.
Phùng Ly thở dài, không nói cái gì nữa.
- Các ngươi ở đây ai là người chủ sự?
Thạch Mục nhìn về phía người Hắc Ma Tộc trước mắt, cất giọng nói.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
853 chương
532 chương
423 chương
5 chương