Sau khi Thạch Mục rời khỏi Tử Thúy Các, hắn ngửng đầu lên nhìn bầu trời, lại liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh một hồi. Sau đó, hắn mới chạy như bay về một phương hướng. Dọc theo hướng này ước chừng ngoài trăm dặm, mơ hồ có thể thấy được một tòa tháp nhỏ màu bạc xây ở giữa sườn núi. Điều này khién hắn thấy có vài phần hiếu kỳ. Hắn liền dự định tự mình đi vào thăm dò tới cùng. Kết quả là sau một nén nhang, lúc này Thạch Mục khó nhọc lắm đi tới trước một rừng cây nhỏ. Hắn nhướng mày, thân hình chợt dừng lại. Hắn quay đầu nhìn sang phía bên trái. Ngay phía trái sau thân, phương cách đó không xa, có hai đạo kim quang với tốc độ vô cùng nhanh chóng, bay thấp, lao về phía hắn. Ánh mắt Thạch Mục chớp động. Hắn tập trung tinh thần đề phòng. Hai đạo kim quang ngừng lại ở phía trước người Thạch Mục. Ánh sáng lóe lên, hiện ra hai thanh niên y phục màu trắng tóc vàng. Làn da trên cánh tay của hai người hiện ra từng đạo hoa văn kim sắc. Đó chính là hai vị thanh niên song sinh dị tộc của Trục Vân Kiếm Phái. Ánh mắt Thạch Mục chớp hiện. Hắn nhớ rõ ràng, trước khi hai người này tiến vào bí cảnh đã từng sử dụng ánh mắt khác thường quan sát hắn, hình như không có thiện ý. - Hai vị đạo hữu Trục Vân Kiếm Phái ngăn cản tại hạ có chuyện gì? Ý niệm trong đầu hắn chuyển động, hắn mở miệng nói. Hai thanh niên tóc vàng nhìn Thạch Mục, cười lạnh một tiếng. - Đừng giả vờ nữa! Loại ngụy trang này của ngươi chỉ có thể lừa gạt được người khác, nhưng đừng mơ tưởng giấu diếm được con mắt của ta. Thanh niên tóc vàng bên trái lạnh lùng mở miệng nói. Sắc mặt Thạch Mục thoáng đổi. Hắn híp mắt lại, chậm rãi nói: - Các ngươi rốt cuộc là ai? Thanh niên tóc vàng cười ha ha một tiếng. Kim quang trên người hắn bỗng nhiên đại phóng. Một long uy vô cùng cường đại bỗng nhiên bạo phát. - Ngao Tổ! Trong đầu Thạch Mục lóe lên điện quang, thất thanh nói. - Cuối cùng đã nghĩ tới rồi sao. Ban đầu, bản tọa chỉ muốn lợi dụng Trục Vân Kiếm Phái, đến Côn Lôn Bí Cảnh này tìm kiếm một thứ khác. Không ngờ… thật không ngờ ở đây lại gặp phải ngươi. Thật đúng là may mắn! Trong mắt người thanh niên tóc vàng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. - Ha hả, chỉ dựa vào hai phân thân này cũng muốn giết chết được ta sao? Trên mặt Thạch Mục chỉ thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền trở lại bình tĩnh. Trong miệng hắn khẽ phát ra vài tiếng cười. - Cuồng vọng! Ngươi thay ta chú ý đừng để cho người khác tới gần. Một ta cũng dư sức chém chết người này! Người thanh niên tóc vàng bên trái tức giận quát một tiếng. Hắn bắn ra, giống như tia chớp lao về phía Thạch Mục. Trong tay hắn chợt hiện kim quang, xuất hiện thêm một thanh chiến thương màu vàng. - Chết đi! Người thanh niên tóc vàng nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay vung lên. Chiến thương màu vàng hóa thành một đường thẳng màu vàng, chỉ lóe lên liền xuất hiện ở phía trước người Thạch Mục, đâm vào vị trí trái tim của hắn, đâm xuyên qua phía sau lưng. Chiến thương màu vàng đi qua nơi nào, hư không ở nơi đó bị rạch ra một khe nứt màu đen thẳng tắp. Trên mặt người thanh niên tóc vàng lộ ra vẻ tươi cười. Chỉ có điều sau một khắc dáng vẻ tươi cười liền đông cứng lại. Trước mắt hắn, hình dáng Thạch Mục chậm rãi tiêu tan. Không ngờ đó chỉ là một tàn ảnh. - Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Một âm thanh từ bên cạnh truyền đến. Người thanh niên tóc vàng biến sắc, quay đầu nhìn lại. Thạch Mục đứng ở giữa hư không nơi đó, phía sau một đôi cánh thủy hỏa cực lớn đang vỗ nhẹ. Mỗi một lần cánh vỗ một cái, vị trí của Thạch Mục liền đổi sang một chỗ khác. Tốc độ nhanh tới kinh người. Hắn căn bản không nhìn thấy rõ quá trình trung gian. - Đâm đầu vào chỗ chết! Người thanh niên tóc vàng nổi giận gầm lên một tiếng. Thân thể hắn lại giống như tia chớp nhào tới. Cổ tay hắn run lên. Chiến thương màu vàng chợt trở nên mơ hồ. Vô số thương ảnh chợt hiện ra, đâm về phía Thạch Mục. Phạm vi thương ảnh bao trùm tới hơn mười mấy trượng. Trong mắt Thạch Mục lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Tay trái của hắn đánh ra một chưởng. Một mảng lớn hỏa diễm thuần một màu trắng nổi lên, ngưng tụ thành một bàn tay màu trắng cực lớn, đánh trúng vô số thương ảnh. Vô số thương ảnh ầm ầm tiêu tan. Bàn tay màu trắng cực lớn hung hăng đánh về phía người thanh niên tóc vàng. Người thanh niên tóc vàng biến sắc. Chiến thương trong tay hắn nhanh như tia chớp đã được thu hồi. Hắn đưa chiến thương chắn ngang ở trước người, kim quang phóng mạnh, hình thành một tấm lá chắn ánh sáng kim sắc. Phía trên hiện ra từng hoa văn có hình dạng vảy rồng. Ầm ầm! Bàn tay màu trắng cực lớn hung hăng vỗ vào phía trên tấm lá chắn ánh sáng màu vàng. Chí Dương Hỏa Diễm lợi hại vô cùng. Chỉ trong nháy mắt, nó liền thiêu đốt hơn phân nửa tấm lá chắn ánh sáng màu vàng kia. - Làm sao có thể! Sắc mặt người thanh niên tóc vàng đại biến. Thân hình hắn lắc một cái, đã bắn ngược ra sau với khoảng cách mấy trượng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Thạch Mục đã hoàn toàn trở nên nghiêm túc. Kim quang chợt hiện, một người thanh niên tóc vàng khác xuất hiện ở bên cạnh hắn. - Không nghĩ tới, vài năm không gặp như vậy, ngươi hiện tại xưa đâu bằng nay. Một người thanh niên tóc vàng khác nói. Vừa dứt lời, kim quang trên người hai người phóng mạnh ra. Bên ngoài thân thể bọn họ hiện ra từng cái vảy kim sắc. Bàn tay đã biến thành Long Trảo cực lớn. Trên đó lóe ra vẻ sáng bóng giống như kim loại vậy. Trên chiến thương màu vàng trong tay trong tay bọn họ chợt bốc cháy lên ngọn lửa màu vàng. Nhiệt độ ngọn lửa cực cao. Hư không gần đó cũng dâng lên từng sóng gợn, giống như sắp bị thiêu đốt hết. Ánh mắt Thạch Mục thoáng động. Trong mắt hắn lóe lên vẻ ngưng trọng. Sau một khắc, bóng cúa hai thanh niên tóc vàng lóe lên. Bọn họ bay nhanh tới. Chiến thương màu vàng hai người trong tay phát ra hỏa diễm cực mạnh, chớp hiện biến ảo thành một thanh thương ảnh cực lớn màu vàng không ngừng bị thiêu đốt. Bọn họ một trái một phải đâm về phía thân thể Thạch Mục. Thương ảnh cực lớn đi qua nơi nào, hư không dâng lên từng trận rung động, vỡ nát từng mảng một. Sắc mặt Thạch Mục biến đổi. Đôi cánh thủy hỏa phía sau lưng thoáng động. Hắn liền muốn né tránh.