Trong Huyền Khung tháp, nơi nào đó tầng thứ mười hai. Giữa không trung ánh chớp tím lóe lên, một con Tuyết Diên thú toàn thân cháy đen rơi xuống, hóa thành vô số điểm sáng, tiêu tán giữa không trung. Một luồng ánh kiếm tím lượn vòng trở xuống, được Thạch Mục thu lại, mà phía sau có một thân thể bồng bềnh hạ xuống bên cạnh, đó là Tây Môn Tuyết, Yên La cũng cùng lúc hạ xuống. - Cuối cùng cũng xem như giải quyết toàn bộ. Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm. - Lần này còn cần cảm ơn hai vị! Tây Môn Tuyết kìm chế sự sợ hãi trong lòng, chắp tay thi lễ với Thạch Mục và Yên La. Vừa dứt lời, tiếng xé gió từ phía chân trời không xa truyền tới. Ba người Thạch Mục theo tiếng động nhìn lại, thấy mấy tên đệ tử Khảm Thủy quan bay tới. Tây Môn Tuyết thấy vậy, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn Thạch Mục một chút. Thạch Mục sắc mặt hờ hững, trong mắt lóe lên kim quang, nhìn qua. Hắn nhận ra tên đầu lĩnh, chính là thanh niên tóc xanh hôm đó tới Ly Hỏa quan khiêu khích, tên Lang Khôn từng chiến đấu với Tây Môn Tuyết cũng ở trong số đó. Mấy người nhìn ba người Thạch Mục, liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ bất ngờ. - Hóa ra là Tây Môn Tuyết sư muội, Lôi sư đệ, xem ra chúng ta thật có duyên, ở trong này cũng có thể gặp nhau. Thanh niên tóc xanh lên tiếng, quét nhìn Yên La một cái, có điều lập tức thu hồi ánh mắt. - Lý sư huynh. Tây Môn Tuyết gật gật đầu. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, quét nhìn mấy người đối phương, không nói gì. - Chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước. Thanh niên tóc xanh không nói thêm gì, xoay người bay về phía xa, rất nhanh đã biến mất. - Tây Môn sư muội, sao ngươi bị nhiều huyễn thú truy sát như vậy? Thạch Mục chờ đám người thanh niên tóc xanh bay đi xa, nhìn Tây Môn Tuyết hỏi. - Ta vốn cùng mấy vị đồng môn cùng hành động, vốn đã thu thập đủ huyễn châu, định tìm kiếm đường hầm không gian lên tầng tiếp theo, ven đường cũng phát hiện ra chút manh mối của đường hầm không gian. Kết quả là khi đi một đỉnh núi tuyết đột nhiên gặp rất nhiều huyễn thú, vừa chiến vừa chạy tới đây, mấy vị đồng môn khác đã bị truyền tống ra khỏi tháp. Tây Môn Tuyết trả lời. - Đột nhiên gặp rất nhiều huyễn thú... Miệng Thạch Mục lẩm bẩm. - Ngươi nói gì? Tây Môn Tuyết không nghe rõ, hỏi. - Hả, không có gì. Thạch Mục lắc lắc đầu. - Lôi sư huynh, tiểu muội có một yêu cầu quá đáng, không biết tiếp theo có thể đồng hành cùng hai người không? Tây Môn Tuyết nhìn Yên La một chút, sau đó ánh mắt dịu dàng nhìn Thạch Mục, nói. Thạch Mục ngẩn ra, dư quang trong mắt liếc nhìn Yên La ở bên cạnh. Giờ này sắc mặt Yên La bình tĩnh, từ lúc bắt đầu đã không hề nói gì. - Chuyện này... Nếu mọi người đều là đệ tử Ly Hỏa quan đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau, đồng thời hành động cũng được. Thạch Mục chần chừ một chút, trả lời. - Vậy tốt quá rồi, đa tạ Lôi sư huynh. Trên mặt Tây Môn Tuyết hiện vẻ vui mừng, đáp. - Khụ khụ! Không cần, chúng ta đi thôi. Thạch Mục ho khan một tiếng, không nhìn Yên La, bay đi.. Tây Môn Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, quay đầu nhìn về phía Yên La. Đúng lúc Yên La cũng nhìn lại. Ánh mắt hai người va vào nhau, nhưng lập tức rời đi. Trong thời gian tiếp theo, ba người vì đã tập hợp đủ huyễn châu trên Huyền Khung lệnh, lúc này bay thẳng về phía trước, tìm kiếm đường hầm không gian. Ánh mắt Thạch Mục nhìn xung quanh, càng lên cao không gian càng nhỏ, dọc theo đường đi bọn họ thỉnh thoảng gặp phải những đệ tử khác, thế nhưng số lượng huyễn thú tầng này mơ hồ bắt đầu tăng lên. Thực lực huyễn thú nơi này có thể so với võ giả Thiên Vị sơ kỳ, ba người sau khi gặp phải huyễn thú, cố gắng tránh xa, nếu không tránh được thì mới ra tay đánh giết. Thời gian nhanh chóng qua đi, trong nháy mắt nửa ngày trôi qua. Ba người đi tới chỗ Thạch Mục phát hiện manh mối, sau khi không có kết quả lại theo đề nghị của Tây Môn Tuyết, đi tới chỗ gặp huyễn thú mai phục, thế nhưng đều trắng tay trở về. - Có chút quái lạ, sao lại không tìm được đường hầm không gian. Thạch Mục vừa tiến tới vừa thông qua tâm thần giao lưu với Yên La. Kết quả Yên La im lặng, không đáp lại. Thạch Mục cười khổ trong lòng, mơ hồ nhận ra Yên La đang có chút tức giận với việc Tây Môn Tuyết gia nhập, đang muốn nói mấy lời cứu vãn tình thế. Chưa kịp mở miệng thì phía trước vang lên từng tiếng xé gió, một đoàn người lên tới hai ba mươi người bay tới. Thạch Mục thay đổi sắc mặt, ba người lập tức dừng lại, ngưng thần đề phòng, có điều thấy rõ người tới, biểu hiện mới bình tĩnh trở lại. Đám người bay tới trước mặt đều là đệ tử Ly Hỏa quan, người dẫn đầu chính là Ôn Hoa. - Là các ngươi sao. Ôn Hoa khi nhìn thấy ba người Thạch Mục cũng dừng lại. - Đại sư huynh. Ba người bay lên trước, thi lễ với Ôn Hoa. - Ba người các ngươi có thể một mình xông tới tầng thứ mười hai, rất tốt, có điều đến đây huyễn thú đã rất lợi hại, số lượng lại nhiều, ba người các ngươi đồng hành cùng chúng ta đi. Ôn Hoa nói.