- Ta muốn sống lại chỉ có thể ngưng tụ Thánh phôi, trùng tu Vãng sinh chi đạo, nếu ta chờ đợi ở giới diện đó, suốt ngày làm bạn với Tử linh, cuối cùng cũng không thể thành công. Yên La nói. - Thì ra là như vậy, vì lẽ đó mà thời gian này ngươi không có cách nào trở về Tử Linh giới, ở đó có sở ngộ gì? Thạch Mục có phần hiểu có phần không, hỏi. Yên La không nói gì, lần thứ hai đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thạch Mục thấy vậy, cũng không quấy rầy, tự rót tự uống. Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã một canh giờ, thế nhưng Yên La không hề có ý định đứng dậy. Thạch Mục buồn chán ngán ngẩm nhìn thời gian trôi, nhìn xung quanh. - Ồ! Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, thân thể cũng chấn động, chiếc bàn rung lên kêu lạch cạch khe khẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm đường phố dưới lầu. Đôi mắt đẹp của Yên La lóe lên, nhìn theo hướng mắt Thạch Mục, ánh mắt ngưng lại. Chỉ thấy trên đường phố có một nhóm người áo bào tím đi qua, xem bề ngoài thì hẳn là đệ tử Ly Trần tông. Người đi đầu là một thiếu nữ tuổi xuân, da như băng tuyết, mái tóc như mây, dung mạo cực đẹp, tỏa ra hơi thở băng tuyết nhàn nhạt, giống như hoa sen trong tuyết vậy. Trong mắt Thạch Mục hiện lên vẻ phức tạp, nữ tử này không phải ai xa lạ, chính là Tây Môn Tuyết, từng là Thiên Âm Xá Nữ. Đó chính là thiên chi kiêu nữ mà mình từng ái mộ, cuối cùng biệt ly trong cơn mưa ở thành Thiên Ngu, dứt khoát bước chân lên thăng tiên chi đạo. Từ biệt mấy năm, không ngờ lại gặp ở đây. Trong lòng Thạch Mục cảm xúc ngổn ngang, hồi tưởng lại trí nhớ, từng ký ức lướt qua trong đầu. Giờ khắc này dung mạo Tây Môn Tuyết gần như không thay đổi gì so với khi trước, chỉ là ít đi vài phần thanh thuần, nhiều thêm vài phần từng trải, tu vi đã đạt đến Thiên Vị, có điều cũng chỉ giống như mình, đều là Thiên Vị sơ kỳ. Ngoại trừ Tây Môn Tuyết, còn có một nam tử trẻ tuổi cao lớn đi sóng vai ở bên, ngũ quan cũng coi như anh tuấn, thế nhưng biểu hiện có phần ngạo mạn. Người này thỉnh thoảng nhìn về phía Tây Môn Tuyết, ánh mắt nóng bỏng, có điều Tây Môn Tuyết làm như không thấy ánh mắt này. Đoàn người không hề dừng lại, thẳng tiến trên phố, rất nhanh biến mất trong đoàn người đông đúc. Thạch Mục thân thể hơi động, có điều lại ngồi xuống. - Ngươi biết cô gái kia? Ở đối diện, giọng Yên La lạnh lẽo vang lên. - Đúng, nàng tên Tây Môn Tuyết, cũng như ta vậy, đến từ Lam Hải tinh. Ta và nàng... xem như là người quen. Năm đó nàng chiến thắng đại điển thăng tiên nửa giáp một lần ở Thông Thiên tiên giáo, nên thông qua truyền tống trận ở Lam Hải tinh rời khỏi nơi đó, không ngờ lại gặp được ở đây. Thạch Mục nói. - Hả, người quen cũ... Yên La ngữ khí sâu xa nói một câu. Trong lòng Thạch Mục khẽ giật mình, há miệng, dường như muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì. - Đã là người quen cũ, vì sao không lên tiếng chào hỏi? Yên La hỏi. Thạch Mục lặng lẽ không nói gì, chuyện năm đó đương nhiên hắn cũng không tiện kể cho Yên La nghe. - Đi thôi. Yên La đột nhiên đứng dậy, đi xuống dưới lầu. Thạch Mục vội vã hô tính tiền, sau đó ném ra một thỏi bạc vụn, đuổi theo Yên La. Sau khi đi xuống tửu lâu, Yên La đuổi theo phương hướng đám người Tây Môn Tuyết, tốc độ cực nhanh. Ánh mắt Thạch Mục có phần phức tạp, đi theo. Sau nửa canh giờ, cửa khẩu phía tây thành Đông Hoa, đám người Tây Môn Tuyết đang đứng. - Tây Môn sư muội, hiếm có cơ hội chúng ta mới có thể tới thành Đông Hoa, hà tất phải vội vàng như vậy. Ta nghe nói đêm nay Thiên Đạo minh sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá ở thành đông, trong đó có vài trân bảo rất thích hợp với sư muội, không bằng chúng ta ở đây thêm một ngày, ta mua những thứ trân bảo kia tặng sư muội. Tên thanh niên Thiên Vị cao lớn kia đi tới bên cạnh Tây Môn Tuyết, có phần lấy lòng nói. - Đa tạ ý tốt của Tần sư huynh, nhiệm vụ lần này của chúng ta do chính tông môn cắt cứ, can hệ trọng đại, vẫn lên lấy nhiệm vụ làm trọng. Vạn nhất chúng ta tới muộn, để những người kia chạy trốn, như vậy Tần sư huynh khó lòng bàn giao trước mặt sư tôn đi. Tây Môn Tuyết từ tốn nói, ngữ khí có chút lạnh nhạt. - Sư muội nói đúng lắm, nếu đã như vậy chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó vi huynh sẽ dẫn sư muội đi dạo sau. Nam tử họ Tần khẽ thay đổi sắc mặt, cười gượng nói. Tây Môn Tuyết không thèm để ý tới hắn, xoay tay lấy ra một chiếc phi lăng năm màu, phi thân lên, bay về phía xa xa. Nam tử họ Tần thấy vậy, trong miệng dặn dò gì đó, đoàn người dồn dập lấy ra linh khí phi hành, bay về phía xa. Đợi sau khi những người này rời đi, gần cửa thành có hai người đi ra, chính là Yên La và Thạch Mục. - Đuổi theo bọn họ. Yên La nói. - Vì sao chúng ta phải theo dõi họ? Thạch Mục có chút kỳ quái hỏi. - Người quen cũ của ngươi, trên người có hơi thở khác thường. Đôi mắt xinh đẹp của Yên La lập lòe, nói. Thạch Mục ngẩn ra, nhìn về phía xa xa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.