Huyền Giới Chi Môn
Chương 672
Sau ba ngày.
Trên đại dương mênh mông, gió lớn rít gào, sóng biển cuồn cuộn, sóng sau đè sóng trước.
Trong những cơn sóng, Thạch Mục đang chém giết với một con bạch tuộc.
Con chương ngư này thân hình ít nhất cũng chừng ba mươi trượng, tám cái xúc tu vung vẩy liên hồi, tạo thành từng cơn lốc xoáy và sóng biển.
Thạch Mục so với nó thì nhỏ bé không đáng kể, nhưng thân hình nhanh như điện, lúc ẩn lúc hiện quanh người con bạch tuộc, mỗi lần xuất hiện đều có thể tạo thành một vết thương mới to nhỏ không giống nhau trên người con bạch tuộc, khiến nó gào thét không ngừng, điên cuồng tấn công nhưng căn bản không thể chạm vào Thạch Mục.
Một lúc sau, giữa không trung truyền ra một tiếng kiếm rít sắc bén, bóng người ẩn hiện, một thanh cự kiếm khổng lồ màu xanh đánh xuống.
Lúc này trên người con bạch tuộc kia đầy rẫy vết thương, nó nổi giận gầm lên một tiếng, phân ra năm chiếc xúc tu chặn trên đỉnh đầu, phía trên hiện ra một tầng ánh đen.
Cự kiếm màu xanh chém lên trên mấy xúc tu, lập tức dễ dàng chặt đứt. Cự kiếm màu xem không hề dừng lại, chém xuống đầu con bạch tuộc, hào quang tỏa ra, chém con bạch tuộc thành hai nửa.
Thân thể bạch tuộc giãy dụa hai lần, sau đó bất động.
Thạch Mục thấy vậy, vẫy tay thu hồi Thạch Mục kiếm, phi thân hạ xuống, nhanh chóng lấy ra thú hồn và yêu đan của con bạch tuộc, sau đó lập tức bay về đứng trên Linh Vũ phi xa.
Chém giết một hồi, trên mặt có vài giọt mồ hôi.
Thạch Mục lấy thú hồn trong túi Thú hồn ra, đưa cho Yên La.
Ánh mắt Yên La chớp động, vẫy tay một cái, một luồng hào quang bạc bao lấy thú hồn, nuốt xuống.
Trên người nàng tỏa ra ánh sáng trắng, hơi thở khôi phục rất nhiều so với trước.
- Khí tức ổn định hơn không ít, xem ra thôn phệ thêm một chút thì thương thế của ngươi có thể khôi phục cơ bản.
Thạch Mục nói.
Yên La khẽ gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, thần tình mặc nhiên.
Thạch Mục thấy vậy, không khỏi gãi đầu.
Tuy rằng từ trước tới nay Yên La đối với hắn lạnh như băng, nhưng hắn vẫn cảm giác nàng cũng không yêu thích những thú hồn này.
Hắn lắc lắc đầu, không nghĩ linh tinh nữa, khởi động phi xa, bay đến địa điểm tiếp theo trên bản đồ.
Địa điểm tiếp theo cách nơi này khá xa, Thạch Mục thúc dục phi xa hơn một canh giờ vẫn không tới.
Đúng lúc này, Yên La nhắm mắt tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra, trong miệng ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
- Sao vậy?
Thạch Mục thấy vậy, vội vàng hỏi.
- Vị trí đó có hơi thở u ám truyền ra, dường như là... ma khí.
Yên La nói.
- Ma khí? Chẳng lẽ có người tu luyện ma công trốn ở đây?
Thạch Mục có chút kinh ngạc.
- Không phải, luồng khí tức này rất lớn lao, không giống như một tu sĩ có thể tỏa ra.
Yên La đứng dậy, đáp.
- Trước tiên qua xem rồi nói.
Thạch Mục khẽ trầm ngâm, trả lời.
Yên La gật đầu, ánh mắt mang theo vài phần cấp thiết và mong đợi.
Thạch Mục thấy vậy cũng không nói thêm gì, thúc dục pháp quyết trong tay, thay đổi hướng của phi xa, bay về hướng Yên La chỉ.
Một khắc sau, hai người dừng trên một tòa hải đảo hoang vu.
Thạch Mục nhìn xuống hải đảo ở dưới, biểu hiện có chút nghiêm nghị.
Đến nơi này hắn cũng đã mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của luồng ma khí kia, chính là từ phía dưới hải đảo truyền ra.
Cảm giác này hắn còn nhớ, nó đại diện cho ma khí vô cùng thuần khiết.
- Kỳ quái, nếu như không có ma tộc ở đây, sao nơi này lại có ma khí?
Thạch Mục nói.
- Đi xuống xem một chút, lần này ta cùng xuống với ngươi.
Yên La nói xong, thân thể từ phi xa bay xuống, quanh thân được một lớp hào quang bạc bao phủ, chui xuống đáy biển.
Thạch Mục vội vã thu hồi phi xa, quanh thân tỏa ra ánh sáng trắng, theo sát Yên La tiến vào trong biển.
Hai người tiến vào trong biển, bay hướng xuống đáy biển, rất nhanh đã tới nơi.
Vùng đất phía dưới hải đảo có một hải nhãn sâu thẳm to chừng mười trượng, đen ngòm, đi sâu vào lòng đất, không rõ sâu đến đâu.
Ma khí nồng nặc từ trong hải nhãn này truyền ra.
- Chính là nơi này!
Trên mặt Yên La mơ hồ truyền ra vẻ kích động, bay vào trong hải nhãn.
Thạch Mục không kịp ngăn cản, chỉ có thể đi theo.
- Yên La, nơi này tỏa ra ma khí nồng nặc, bên trong chỉ e có gì đó kỳ dị, cẩn thận một chút.
Thạch Mục đuổi theo, nói.
Hai mắt Yên La lóe lên ánh bạc, giống như không nghe thấy lời Thạch Mục nói, tốc độ phi hành ngược lại càng nhanh hơn.
Thạch Mục thầm thở dài trong lòng, chỉ có thể tăng tốc đuổi theo.
Hải nhãn không lớn này nhưng lại sâu tới mức khó mà tin nổi, hai người phi hành hồi lâu, trong lòng Thạch Mục phỏng chừng đã lặn xuống mấy chục dặm nhưng không hề lộ ra vẻ đã tới đáy.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
853 chương
532 chương
423 chương
5 chương