Dịch giả: nila32 Không lâu sau đó, tin tức Thạch Mục một mình đánh bại ba gã đệ tử nghìn năm tìm tới khiêu chiến đã lan truyền khắp tầng hai của Thánh Địa. Đệ tử nghìn năm khiêu chiến lẫn nhau vốn chỉ là chuyện bình cho nên việc này không tạo thành sóng to gió lớn gì cả nhưng lại khiến không ít người chú ý. Dù sao tu hành chưa đủ trăm năm lại có thể nhẹ nhàng chiến thắng ba đệ tử nghìn năm cũng là chuyện hiếm gặp. Thạch Mục dĩ nhiên chưa từng đặt nặng chuyện này trong lòng. Sau khi trở lại động phủ, hắn liền gọi Tề Phong đến, dặn dò chuyện phân phối ba thác nước linh khí vừa mới nhận được. Tề Phong thấy vậy, trong lòng nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở lĩnh mệnh rời đi. Hai ngày sau, Thạch Mục ngồi bên bàn tròn ở trong nhà chính, lật xem địa đồ khu vực tầng thứ hai Thánh Địa. Sau một lúc, hắn nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhớ lại tin tức thu được bên trong Phiên Thiên Côn liên quan đến bảo tàng của Bạch Viên lão tổ. Sau một lát, hắn mở hai mắt ra, không ngừng khoa tay múa chân dọc theo bản đồ, cẩn thận tra tìm, cuối cùng dừng lại ngoài cùng bên phải địa đồ, cũng là cực Đông của khu vực Huyền giai. Đó là một địa phương tương đối vắng vẻ, không thuộc phạm vị từng được dò xét, một nơi vô chủ. Thạch Mục nhìn ra ngoài một hồi, nội tâm tràn đầy nghi vấn. Dựa theo ghi chú trên bản đồ, chỗ đó cùng khu vực vô chủ bình thường có chút khác nhau, tựa như đã từng có người tìm đến, vừa khéo lại là một thác linh khí cực lớn, hẳn là một chỗ Linh Địa thượng hạng. Chẳng biết tại sao đến giờ vẫn bị bỏ không, không có đệ tử nào chiếm cứ. Tục ngữ nói rất đúng, cái gì quá bất thường tất có nguyên do! Sau khi suy nghĩ một chút, Thạch Mục thu hồi địa đồ, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, bay nhanh về phía Huyền Linh Tháp. Sau một lát, hắn đã xuất hiện trên đường phố chính của Thông Lưu Phường. Bên trong phường thị, dòng người tấp nập, các loại tin tức truyền bá khắp nơi. Thậm chí có người chuyên môn bán tin để kiếm sống. Thạch Mục đến đây là muốn thử vận may, xem có thể thăm dò một ít tin tức liên quan đến linh địa kia không. Lại thêm trong tay hắn còn có mọt ít Linh Dược, muốn bán cho chưởng quầy mập mạp vì vậy lập tức tiến thẳng vào phố bên cạnh, tới trước Thiên Bảo Các. Chưa đến cửa lớn, Thạch Mục đã nghe âm thanh cãi nhau kịch liệt bên trong truyền ra. Hắn cất bước đi vào thì thấy một đại hán mặc áo bào xanh đang cãi vã gì đó với quản sự béo đến từ Nhân tộc. Thạch Mục quan sát đại hán áo xanh, cảm thấy có chút quen mắt nhưng mãi không nghĩa ra. Hắn không làm kinh đông hai người mà chỉ đứng bên cửa ra vào, vểnh tai lắng nghe. “Chưởng quầy, một gốc Ô Nguyên Tham khó phân biệt đực cái mà dám mở miệng ra giá một trăm hai mươi cực phẩm linh thạch, ngươi cũng tham lam quá đi. Nếu không phải Tiên Dược Trai vừa bán hết Ô Nguyên Tham, cửa hàng của ngươi lại vừa khéo có được, ta đã không tìm đến nơi này rồi. Có phải ngươi thấy ta quá thành tâm nên mới cố ý hét giá?” Đại hán áo xanh càng nói càng gay gắt. “Đoan Mộc tiền bối ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Nếu muốn phân biệt đực cái, chỉ có mở Nguyên Tham ra, quan sát màu sắc nội hạch của nó chứ không còn cách nào khác. Giá mà tại hạ chào ra cũng là dựa theo giá cả thị trường, tuyệt đối không dám đòi thêm tiền bối một phân tiền.” Quản sự béo vừa xoa xoa vầng trán lấm tấm mồ hôi vừa luôn miệng giải thích. “Nếu là Ô Nguyên Tham đực, dược lực tinh thuần, cực kỳ hiệu quả khi dùng luyện chế Thiên Nguyên Đan, dù ngươi ra giá hai trăm cực phẩm linh thạch cũng không phải là đắt. Thế nhưng nếu là cây cái, bên trong ẩn chứa ba phần độc tính, còn phải tốn công phối trí phụ liệu trung hòa độc tính khiến cho giá trị giảm nhiều. Dù chỉ năm mươi cực phẩm linh thạch, ta cũng không muốn bỏ ra.” Đại hán áo xanh lại nói. “Tiền bối nói không sai, có điều căn cứ theo giá thị trường, không thể ít hơn một trăm hai mươi cực phẩm linh thạch, giá tiền này đã rất công bằng.” Quản sự béo tiếp tục giải thích. Nghe đến đó, Thạch Mục cơ bản đã hiểu. Đại hán áo xanh muốn mua Ô Nguyên Tham nhưng không biết giá, còn quản sự béo kiên trì muốn bán theo giá thị trường cho nên cả hai đã xảy ra tranh chấp. Thạch Mục suy nghĩ một chút sau đó tiến đến cắt đứt câu chuyện của bọn họ. “Chưởng quầy, đã lâu không gặp.” Thạch Mục vừa cười vừa nói. “Thạch đạo hữu…” Quản sứ béo rõ ràng ngạc nhiên, lập tức nói ra. “Ồ, Thạch Mục?” Nghe đối phương gọi mình, họ Thạch quay đầu nhìn lại. Chính là đại hán áo xanh. “Các hạ biết ta?” Thạch Mục hỏi. “Hặc hặc, ta đương nhiên nhận ra đệ tử duy nhất khiêu chiến thành công Huyễn Ma Đạo, tấn chức đệ tử nghìn năm trong hơn ngàn năm qua! Lại nói tiếp, nếu không có màn kịch của các hạ trong tỷ thí mười năm lần đó, sòng bạc của ta sẽ trở nên nhàm chán đi nhiều.” Đại hán áo xanh cười to rồi nói. “Quá khen. Ngươi là người mở chiếu bạc năm đó, Đoan Mộc Quang sư huynh?” Thạch Mục hỏi lại. “Đúng vậy! Không nghĩ tới ngươi cũng biết ta.” Đoan Mộc Quang nhẹ gật đầu. “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tại hạ vừa mới vào tới, thấy sư huynh và chưởng quầy đang cãi nhau vì Ô Nguyên Tham bèn nghĩ ra một cách giải quyết vẹn toàn. Không biết sư huynh muốn nghe hay chăng?” Thạch Mục chợt hỏi. “Thật sao? Phiền sư đệ nói qua một chút.” Đoan Mộc Quang khẽ nhíu mày rồi nói. Chưởng quầy nghe vậy tức thì có chút nghi hoặc nhìn về phía Thạch Mục. “Vừa vặn se đệ có chút việc cần sư huynh hỗ trợ. Sư huynh là người am hiểu cá cược. Sư đệ muốn đánh cuộc một phen để nhờ giúp đỡ, huynh thấy sao?” Thạch Mục cân nhắc một chút rồi nói. “Đánh cuộc? Đánh cuộc như thế nào?” Đoan Mộc Quang nghe đến đó lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi lại. “Nếu sư huynh hoài nghe Ô Nguyên Tham này là cái, ta sẽ nhận định nó là đực. Chúng ta mở Ô Nguyên Tham ra xem, đánh cược một phen. Nếu sư huynh đoán đúng, chỉ cần bỏ ra năm mươi cực phẩm linh thạch, phần còn lại sư đệ sẽ trả cho chưởng quầy. Ngược lại, nếu như sư đệ may mắn thắng cược, mong sư huynh giúp ta giải đáp một nghi vấn. Ô Nguyên Tham kia sẽ được bán cho Đoan huynh với giá một trăm cực phẩm linh thạch, phần còn lại sẽ do Thạch mỗ thanh toán. Đoan Mộc sư huynh thấy thế nào?” Thạch Mục giải thích. “Chỉ cần giải đáp một vấn đề? Vấn đề gì? Đoan Mộc Quang vậy, không khỏi có chút khó tin. “Sư huynh cứ yên tâm, chỉ là hỏi về một Linh Địa chưa được khai thác mà thôi. Nếu sư huynh biết rõ, phiền nói cho ta biết. Ngược lại, chỉ cần giúp sư đệ này tìm hiểu một chút là được.” Thạch Mục trả lời. “Bàn về tin tức nhanh nhạy, không có bao nhiêu đệ tử nghìn năm hơn được Đoan mỗ. Ta đánh cuộc với ngươi, mời chưởng quầy làm chứng.” Đoan Mộc Quang buông lỏng sắc mặt, thò tay vỗ ngực cam đoan. Chưởng quầy béo do dự nhìn sang Thạch Mục thì thấy nụ cười tự tin trên mặt hắn. “Được, tại hạ đứng ra làm chứng.” Chưởng quầy thấy vậy lập tức tuyên bố. Sau khi nói xong, lão dẫn hai người đi vào nội đường. Sau một lát, chỉ thấy quản sự béo mang ra một cái hộp chừng nửa xích vuông, phủ trong Tử Tinh phong. Bên trong có một rễ cây nở rộ, hoa văn màu tím rõ ràng. Chưởng quầy chậm rãi mở lớp màn che, nội đường lập tức chìm trong mùi thuốc kỳ dị. Đoan Mộc Quang nghe mùi hương kia, khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui mừng. Chỉ thấy chưởng quầy béo lấy a một tiểu đao mỏng như cánh ve làm bằng bạch ngọc, cẩn thận tách miệng Ô Nguyên Tham ra, tiếp đó nhẹ nhàng rạch xuống một phát, để lộ nội hạch bên trong. Nội hạch vừa mới lộ ra, Đoan Mộc lập tức cúi đầu quan sát. Thạch Mục chỉ đứng một bên, không thèm để ý. “Màu tím… Đúng là cây đực. Thạch sư đệ, ngươi thắng.” Đoan Mộc Quang nói to, giọng nói vô cùng thản nhiên. “Đa tạ.” Thạch Mục nói. “Nói đi, Thạch sư đệ có chuyện gì sao?” Đoan Mộc Quang hỏi. “Ha ha, là thế này, Thạch mỗ nhìn trúng một chỗ thác linh khí, bên trong không có yêu thú cường đại gì chiếm giữ nhưng vẫn không bị chiếm cứ. Ta sợ nơi đó có gì hung hiểm hoặc là địa phương cấm kỵ nào đó nên muốn nhờ huynh chứng thực một chút.” Thạch Mục vừa cười vừa nói.