Dịch giả: nila32 “Chuyện là thế này, năm đó nhờ vào cơ duyên xảo hợp muội đã bái nhập Ly Trần Tông, lại vì sở hữu huyết mạch Thiên Phượng hiếm thấy nên được tông môn chọn làm Thánh nữ. Có điều sau khi trải qua khảo nghiệm Luyện Tâm Lộ, bởi vì một chút duyên cớ nên muội đã không được thông qua, lại không cẩn thận phạm sai lầm lớn, khiến cho chí bảo của tông môn bi hao tổn. Môn chủ trong lúc giận dữ liền muốn đem muội xử tử, về sau bởi vì một ít cố ký, chỉ rút lấy huyết mạch Thiên Phượng rồi lại đày muội đến nơi này.” Chung Tú khẽ thở dài rồi nói. Thạch Mục nghe vậy, thần tình biến ảo một hồi sau đó thở dài một hơi. Những điều Tú nhi nói không có sơ hở, chẳng lẽ nơi đây quả thật không phải ảo cảnh mà là bí cảnh không gian thật sự? “Thạch đại ca, người ở thôn xóm phía dưới đều là đệ tử các Đại Thánh Địa mất đi tu vi, giờ phải lưu lạc như phàm nhân. Ở đây, mặc dù không thể có được năng lực như trước kia nhưng cuộc sống trôi qua vô cùng êm ả. Muội cảm thấy được nhiều hơn mất, so với khoảng thời gian bôn ba vất vả lúc trước thì tốt hơn nhiều. Thạch đại ca, chi bằng huynh hãy ở lại đây với Tú nhi với được không? Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!” Chung Tú nhìn Thạch Mục với ánh mắt nhu hòa rồi hỏi. Thạch Mục suy nghĩ thật lâu rồi nhẹ gật đầu: “Được! Tú nhi, ta có thể ở lại nơi này nhưng ta không cam lòng bị người khác tước đoạt tu vi như vậy. Ta có thể cảm giác được bí cảnh này tồn tại thiên địa linh khí nên muốn thử xem có thể tu luyện trở lại hay không. Muội sẽ không để tâm chứ?” “Tất nhiên là không. Thạch đại ca nguyện ý lưu lại nơi này, Tú nhi đã vô cùng vui vẻ.” Chung Tú gật nhẹ đầu rồi nói. Thạch Mục thấy vậy vội kéo Chung Tú đứng lên sau đó quay sang nhìn thùng nước nghiêng ngả trên mặt đất. “Tú nhi, ngươi đến đây lấy nước sao?” “Đúng vậy. Trong thôn không có sẵn nước, chỉ có thể lấy từ khe núi cách đây một dặm.” Chung Tú trả lời. “Ta cùng muội tới đó.” Thạch Mục nói xong liền nhặt lấy thùng nước, đi về phía xa xa. Tuy rằng mất đi tu vi nhưng lực lượng cơ thể rèn luyện nhiều năm vẫn còn, xách một thùng nước tự nhiên không thành vấn đề. Chung Tú thần tình hạnh phúc, đi theo. Khi sắc trời chập tối, hai người mang nước về thôn. Phần lớn nhà cửa ở đây đều dùng gỗ, đất xây nên thoạt nhìn đơn sơ nhưng bố cục chỉnh thể ngay ngắn rõ ràng. Lúc này vẫn chưa tối hẳn, người trong thôn đều chưa ngủ, nhìn thấy Chung Tú dẫn theo một thanh niên lạ mặt vào thôn, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. “Tú nhi muội muội, vị huynh đài này là ai?” Một thanh niên áo gai tuổi tác sàng sàng Thạch Mục hỏi dò. “Ta là Thạch Mục, hôn phu của Tú nhi.” Thạch Mục nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói. Khuôn mặt ửng hồng, Chung Tú cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, xem như thừa nhận. Thanh niên áo gai sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt nhìn qua Chung Tú, bờ môi có chút run rẩy, sau một lát thở dài tránh sang một bên. Gần đó liền có vài người thấp giọng an ủi gã. “Ha ha, thì ra là hôn phu của Tú nhi, hoan nghênh đến với Đại Khẩu thôn. Đúng rồi, nếu như các hạ không ngại có thể nói cho ta biết đạo hữu là đệ tử môn phái nào chăng?” Một tráng hán trung niên, khí độ bất phàm tiến lại, chắp tay rồi nói. “Thạch đại ca, vị này chính là Phàm Trần đại thúc, thôn trưởng nơi đây.” Chung Tú nói nhỏ với Thạch Mục. “Ta là đệ tử Thanh Lan Thánh Địa, vừa đến nơi đây.” Thạch Mục nói ra. “Thì ra là thế, Thạch tiểu huynh đệ chớ để nhụt chí. Chúng ta giống nhau, đều bị tông môn quẳng đến nơi này. Nếu ngươi gia nhập Đại Khẩu thôn, về sau mọi người đều là một nhà.” Người đàn ông trung niên tỏ vẻ hào sảng. “Đa tạ Phàm Trần đại thúc.” Thạch Mục tươi cười gật đầu đáp lại. Mọi người chung quanh vây quanh xem chuyện, hỏi han một lúc thấy trời đã tối lần lượt tản đi. Thạch Mục theo Chung Tú đi vào một căn phòng nhỏ, đây là chỗ ở của Chung Tú. “Thạch đại ca, đêm nay huynh ở lại đây với muội đi. Có điều chúng ta vẫn chưa… huynh không thể…” Chung Tú xấu hổ cúi đầu, thanh âm lí nhí tựa như muỗi kêu. “Ngươi nghĩ Thạch đại ca là người như vậy hay sao?” Thạch Mục ngắm nhì khuôn mặt thẹn thùng của Chung Tú, hặc hặc cười cười. Hắn lập tức động thủ, xây một gian nhà cỏ sát bên. Trong nháy mắt, Thạch Mục đã ở lại trong thôn mười ngày có dư. Cả thôn có hơn bảy mươi miệng ăn. Phần lớn đều là trung niên cùng người già, rất ít thanh niên và trẻ con. Thôn dân sinh sống bằng nghề ruộng và đánh cá ở con sông gần đó. Những người trẻ tuổi thỉnh thoảng còn lên núi săn bắn. Tuy tu vi hoàn toàn biến mất nhưng nhờ vào sức mạnh thân thể rèn luyện được, bất kể là đánh cá hay săn bắn, Thạch Mục đều có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Lần đầu lên núi, hắn đã một hơi săn giết ba con dã lang, một con heo rừng nặng hơn ngàn cân, dùng dây mây buộc chặt, kéo về sơn thôn, tạo nên một hồi oanh động. Chung Tú thấy vậy, ánh mắt tràn đầy tự hào. Nhiều con mồi như vậy, Thạch Mục cùng Chung Tú căn bản ăn không hết, chỉ để lại một chút, phần còn lại đều chia cho thôn dân. Nhiều người vốn không có nhiều thiện cảm với Thạch Mục cũng vì thế trở nên nhiệt tình. Chỉ có thanh niên áo gai vẫn tỏ ra khó chịu với hắn, thậm chí ánh mắt của gã còn ẩn chứa ý vị ghen ghét. Thạch Mục tự nhiên sẽ không bận tâm đến chuyện này. Dần dần quen thuộc với sinh hoạt trong thôn nhỏ thế nhưng ngoài lúc săn bắn đánh cá, họ Thạch vẫn dành toàn bộ thời gian tu luyện trong nhà. Đáng tiếc dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không cách nào ngưng tụ chân khí ở trong đan điền. Một ngày nọ, hắn lên núi đi săn, khi trở về lại kéo theo một con gấu đen lớn bằng ba người bình thường. “A Mục thật là lợi hại, không ngờ có thể săn được gấu đen.” Phàm Trần trưởng thôn sợ hãi thán phục. “Đại thúc quá khen. Khi còn ở ngoài kia, ta vẫn tu luyện công pháp luyện thể. Hiện tại mặc dù không còn tu vi nhưng sức mạnh thể chất vẫn còn, hạ gục một con gấu đen cũng không tính là gì.” Thạch Mục cười nói. “Tiểu mục, con gấu này cứ giao cho bọn ta xử lú, ngươi về nhà chăm sóc Tú nhi đi. Phần thịt gấu tốt nhất, đợi lát nữa ta cho người mang qua.” Phàm Trần đề nghị. “Làm phiền đại thúc.” Thạch Mục nhẹ gật đầu, lập tức bái biệt, trở về nhà. Gần về đến nơi, hắn thấy cửa phòng Chung Tú đóng chặt thế nhưng bên trong truyền ra thanh âm nói chuyện. “Mau buông ta ra, Tiết Nghĩa, ngươi muốn làm gì? Thạch đại ca sẽ sớm trở về!” Giọng nói của Chung Tú ẩn chứa sự tức giận. “Hừ! Gã Thạch Mục kia có điểm nào tốt, hắn cao lớn, anh tuấn hơn ta sao? Hai năm qua ta vẫn một mực theo đuổi muội vậy muội không thèm để ý tới. Thạch Mục vừa xuất hiện, muội liền nhào đến vòng tay của hắn!” Một giọng nam căm hận phát ra. Thạch Mục giật mình, đây là giọng nói của thanh niên áo gai. “Ta sớm nói qua, Thạch đại ca là hôn phu của ta. Chúng ta sớm đã lưỡng tình tương duyệt. Trừ huynh ấy, ta sẽ không tiếp nhận bất kỳ nam nhân nào khác, ngươi đừng hy vọng gì nữa.” Chung Tú trả lời một cách lạnh lùng. “Được, được…” Thanh niên áo gai run giọng tựa hồ cực kỳ kích động. “Nếu như ngươi đã tuyệt tình như thế, ta cũng không cần khách khí thêm nữa. Dù phải dùng sức mạnh, ta cũng phải chiếm được muội!” Thanh niên áo gai vừa cười vừa nói một cách dữ tợn. “A!” Không biết thanh niên áo gai làm gì, Chung Tú bỗng nhiên thét lên sợ hãi. Thạch Mục giận dữ, xông tới đá văng cửa phòng. Trong phòng, Chung Tú mặt mày biến sắc, y phục có chút lộn xộn, đã bị thanh niên áo gai dồn đến góc tường. Nhìn thấy Thạch Mục xuất hiện, Chung Tú lập tức kinh hỉ chạy tới, núp sau lưng hắn. Thanh niên áo gai sắc mặt khó coi, không hề ra tay ngăn trở mà chỉ híp mắt quan sát Thạch Mục, ánh nhìn bắn ra hai đạo hàn quang. “Dám động tay động chân với Tú nhi, nếu ngươi chán sống để ta đưa tiễn một đoạn…” Thạch Mục thủ thể, cơ bắp phòng lên, gân xanh nổi rõ, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Thanh niên áo gai nhìn thấy cảnh này, đồng tử co rút lại, lập tức cười lạnh một tiếng. Làn da nổi màu đỏ thẫm, nhất là hai tay, thoạt nhìn tựa như chu sa. “Vốn định từ từ giáo huấn ngươi một phen nhưng đến nước này, lão tử sẽ làm thịt ngươi!” Thanh niên áo gai khẽ quát một tiếng, cả người phóng tới như mũi tên. Bàn tay đỏ rực tựa như một thanh đại đao bổ xuống đầu Thạch Mục. Tiếng xé gió bén nhọn rít đến mang theo một luồng khí nóng. Đối mặt với thế công ác liệt của đối phương thế nhưng Thạch Mục vẫn không biến sắc. Ngay lúc cổ tay của hắn sắp bị chém trúng, thân hình chợt nhoáng một cái, biến mất tại chỗ. Thanh niên áo gai biến sắc, sau lưng gã có bóng người lóe lên. Thạch Mục hiện ra, đấm vào hậu tâm của đối phương. Thanh niên áo gai biến sắc nhưng vẫn phản ứng vô cùng nhanh chóng. Thân thể xoay tròn như con quay, tạo nên tiếng xé gió vun vút. Rầm! Nắm đấm của Thạch Mục va chạm với cánh tay của thanh niên áo gai tạo nên một tiếng trầm đục xen lẫn âm thanh xương vỡ. Thanh niên áo gai lảo đảo thối lui, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, tung người bỏ chạy. “Tiết Nghĩa, ngươi làm gì ở đây!” Đúng vào lúc này, trưởng thôn chợt xuất hiên bên ngoài, trên tay cầm theo thịt gấu, nhìn thấy cảnh này bèn quát. Thạch Mục trầm mặt. Tốc độ của thanh niên áo gai không ngờ nhanh đến như vậy, hắn không thể đuổi kịp. Ánh mắt lóe lên, sờ sờ nơi ngực, Thạch Mục lấy ra một thanh đoản đao màu đen. Vút! Một bóng đen bắn ra, đâm ngập vào hậu tâm của thanh niên áo gai. “A!” Một tiếng hét thảm truyền ra, thanh niên áo gai ngã vật ra đất. Một thanh đoản đao lộ ra khỏi ngực, máu tươi tuôn ra ồ ạt. Gã há to miệng, cố gắng gào lên thế nhưng trái tim bị đâm thủng, đồng tử nhanh chóng dại, đã không còn thở. Động tĩnh lớn như thế đã kinh động đến những người khác trong thôn. Rất nhanh đã có người vây lại, nhìn thấy cảnh này đồng loạt kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục. “Thạch Mục, ngươi làm gì vậy, vì sao phải giết Tiết Nghĩa?” Những người xưa nay qua lại với Tiết Nghĩa nhìn thấy cảnh này lập tức chất vấn Thạch Mục.