Dịch giả: nila32 Khi Thạch Mục lần nữa tỉnh táo trở lại, cảnh vật chung quanh đều là một mảnh tối tăm mờ mịt. Quan sát một lúc, hắn phát hiện bản thân dường như lại tới thế giới xám xịt bên trong thanh côn. Nói cách khác, bản thân sắp gặp phải khảo nghiệm của lão tổ Bạch Viên. Tuy vẫn không biết khảo nghiệm sắp tới là gì thế nhưng hắn đã quyết tâm, bất luận gặp phải cường địch hay khó khăn gì, hắn đều nhất định phải thành công! “Không thành công thì thành nhân!” Thạch Mục vừa nghĩ như vậy, sương xám bên cạnh đột nhiên dâng lên cuồn cuộn. Không đợi hắn phản ứng, cả người đã bị sương xám bao phủ. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một hồi mơ hồ. Hai chân đạp vào khoảng không, cả người giống như đằng vân giá vũ. Cảm giác này rất vi diệu. Thời gian giằng co tựa như rất lâu nhưng đồng thời cũng có cảm giác chỉ trong tích tắc. Đột nhiên, phía trước truyền đến ánh sáng xé tan màn đêm, tất cả bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Thạch Mục lấy lại bình tĩnh, thình lình phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới hoàn toàn mới. Giờ phút này, trước mắt hắn là một dãy núi mây khói lượn lờ, xanh tươi ướt át. Bên trong sơn mạch, vô số ngọn núi cao vút trùng điệp như rừng. Mấy trăm thác nước rải khắp ào ạt chảy xuống tựa như đai lưng bằng ngọc. Ở giữa còn có vài chục đạo cầu vồng rực rỡ tựa như vòm cầu bảy màu vắt ngang thác nước, kết nối núi non chướng vũ. Thạch Mục đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy vô số khóm trúc trên đỉnh núi, linh thảo sinh sôi, tiên chi trải rộng. Trên bầu trời thỉnh thoảng còn có một đàn tiên hạc bay qua. Linh viên đu trèo giữa khe núi, còn có con nai năm màu du tẩu bốn phía. Chim quý bảy màu tùy ý hót vang. Thoạt nhìn tựa như bồng lai tiên cảnh. Hắn vô thức nhấc chân, giữa không trung liền có một đám mây trắng bay đến. Thạch Mục hơi ngẩn ra sau đó nhanh chóng đứng lên đám mây, cảm thấy thân thể chợt nhẹ. Cả người đã được mây trắng nâng lên không trung. Họ Thạch thừa lúc bạch vân bay múa giữa trời cao, bên tai gió nhẹ quét, ngắm nhìn hết thảy cảnh sắc bên dưới. Thể xác và tinh thần của hắn chưa lúc nào buông lỏng như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái, thích thú vô cùng. Đúng lúc này, bầu trời truyền đến tiếng chuông ngân vang, còn có đàn sáo xen lẫn. Thạch Mục nghe thấy liền trở nên vui vẻ, trong lòng khẽ động, men theo âm thanh bay đi. Những kiến trúc kia được bao phủ trong mảng sáng vàng nhạt. Bề mặt thỉnh thoảng hiện lên phù văn phức tạp đồng thời tản mát khí tức trang nghiêm, vừa nhìn đã biết đó là một pháp trận thủ hộ vô cùng lợi hại. Thạch Mục phi thân lại gần thì thấy hai trụ Bàn Long bằng bạch ngọc cao hơn trăm trượng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy chính giữa hai cây cột còn một tấm bảng cực lớn bằng phỉ thúy viết hai chữ “Nam Lễ” với phong cách cổ xưa. Trong lúc Thạch Mục còn đang nghi hoặc, một đôi thiếu nữ thướt tha đã từ khu kiến trúc kia bay đến vị trí của hắn. Hai cô gái này đều mặc hà y ngũ sắc, vai hơi lộ ra, đẹp như tiên nữ, khí chất như lan. Vừa mới đáp xuống cả hai đã đồng loạt hành lễ, cất giọng cung kính: “Thượng tiên, các vị khác đã chờ người hồi lâu, mời theo chúng ta đến đây.” Thanh âm uyển chuyển, réo rắt. Sau đó, bọn họ cũng không đợi Thạch Mục đáp ứng mà đã yểu điệu quay người dẫn đường. Thạch Mục đi theo đối phương tiến vào đại môn giữa hai trụ ngọc, xuyên qua thật nhiều hành lang quanh co gấp khúc, cuối cùng đến trước một cung điện nguy nga. Chỉ thấy xung quanh đều là lưu ly phỉ thúy, bên tai vang lên tiên âm uốn khúc, kề cạnh đều là cửu thiên tiên tử. Cảnh tượng phồn thịnh, tuyệt vời. Cung điện trước mắt hắn lại càng tráng lệ. Lương đống đều dùng Tử Văn mộc dựng lên, bề mặt khảm nạm kim ngọc bảo thạch. Màn che đều dùng kim tơ ngũ sắc dệt thành tạo nên vẻ đẹp khó có thể hình dung. Chính giữa cung điện có một ao nước hình chữ nhật rộng hơn một trượng. Giữa ao có một con đường khảm nạm phỉ thúy, xung quanh ngập tràn hoa sen. Hai bên ao nước là mười mấy cái bàn làm từ Tử Mộc, trên bàn đầy đủ quỳnh tương ngọc dịch, tiên quả mỹ vị. Tại một cái bàn đằng xa có hơn mười nam tử y phục dung mạo khác nhau đang nâng ly cạn chén, tươi cười đối ẩm. Trung tâm cung điện khảm nạm một viên phỉ thúy Minh Châu lớn bằng đầu người, bên dưới đặt một tấm bình phong màu vàng cao hơn một trượng vẽ hình cửu long cửu phượng bay múa uốn lượn, vô cùng hoa lệ. Ngay trước bình phong là vị trí dành cho chủ nhân cung điện, phía trên có đặt một ít ghế dựa bàn long bằng vàng cùng bàn trận tuyên khắc phượng. Cách đó mấy bàn là một lão già gầy gò mặc bát quái đạo bào, khuôn mặt tím biếc, trên mặt mọc ra ba chòm râu trắng, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt. Mọi người trong điện vừa thấy Thạch Mục đã đến liền đồng loạt chạy ra đón chào, vừa hô to gọi nhỏ “Huynh trưởng!”, “Hiền đệ!” vừa dẫn hắn đến cái bàn gần ghế chủ vị một cách thân thiết. Thạch Mục mới đầu còn có vài phần nghi hoặc nhưng thấy đối phương nhiệt tình, hòa nhã bèn yên lặng ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, cũng không thấy người thổi kéo đàn hát, cung điện lại bất chợt vang lên tiên nhạc thướt tha. Hơn mười tiên nữ xinh đẹp bồng bềnh rơi xuống từ giữa không trung. Chân ngọc nhẹ lướt trong cung điện, vòng eo mảnh khảnh vũ động, tạo nên vũ đạo tuyệt vời. Lại có hai vị tiên tử tiến đến bên cạnh Thạch Mục, châm rượu cùng bổ sung hoa quả cho hắn. Họ Thạch vừa nhấm nháp tiên quả trong mâm vừa thưởng thức ca múa trong điện, không khỏi nảy sinh cảm giác phiêu nhiên dục tiên. Ánh mắt mê ly tựa như quên mất thời, sa vào vui sướng không cách nào tự kìm chế. Thời gian từ từ trôi qua. Thạch Mục ung dung bưng lấy chén rượu, cúi đầu đặt môi lên đó. Đang định uống cạn thì ánh mắt của hắn vô tình liếc thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt chén. Chỉ thấy một mảnh tối tăm mờ mịt nào có rường cột chạm trổ, phỉ thúy bảo thạch gì chứ. Thạch Mục âm thầm cả kinh, đầu óc có chút tỉnh táo nhưng chợt bị men say đè nén. Hắn bỗng nhiên đứng lên, ném mạnh chén rượu xuống đất đồng thời quát lớn: “Yêu nghiệt phương nào dám lường gạt ta tới đây?” Thạch Mục vừa nói ra, cung điện bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, mọi người đều tập trung nhìn hắn. “Tiên gia vì sao tức giận? Trước tiên ngồi xuống đây đã, chớ để mất lễ nghi.” Vài ả tiên tử thải y lập tức vây quanh mang theo gió thơm, tay trắng khẽ níu ống tay áo của Thạch Mục, nhẹ giọng an ủi. “Thượng tiên mau mau ngồi xuống. Cảnh đẹp như vậy chẳng phải thích hợp để thưởng thức rượu ngon hay sao? Cần chi tức giận.” Lại có mấy vị tiên nhân tiến tới khuyên giải. Thạch Mục nghe vậy lại cảm thấy đầu óc mơ hồ lập tức cắn lưỡi một cái, phất mạnh ống tay áo đẩy lùi những kẻ vây quanh. “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Lão già mặc đạo bào trên ghế chủ vị đột nhiên gầm lên, vung tay đánh về phía Thạch Mục. Chỉ thấy giữa không trung hiện lên hư ảnh bàn tay rực sáng kim quang, đè ép sóng khí trùng điệp tạo nên uy thế vô tận bổ nhào tới. Chỉ thấy những nơi chưởng ảnh đi qua, tất cả âm thanh, cảnh vật đồng loạt tan biến vô tung. Giữa trời đất bao la dường như không còn thứ gì khác, chỉ còn lại một chưởng trước mắt. Thậm chí có thể nhìn thấy tận mắt đường vân bên trên mặt chưởng! Thạch Mục khẽ quát một tiếng, hai tay nâng lên, trái phải sáng lên hai luồng hào quang một trắng một tối, nghênh đón cự chưởng đang ập tới. Thế nhưng cả hai vừa chạm vào nhau, Thạch Mục liền cảm thấy lực lượng bài sơn đảo hải không cách nào địch nổi. Bản thân đứng trước bàn tay khổng lồ tự nhiên có cảm giác vô lực, nhỏ bé. Cảm giác này chỉ vụt thoáng qua. Các nơi trên thân thể lập tức bị cảm giác đau đớn kịch liệt xâm chiếm, ngay đến hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn. “A!” Thạch Mục chỉ thấy khí huyết trong cơ thể cuộn dâng, sau một khắc đã mất đi ý thức. Khi hắn tỉnh dậy, phát hiện chung quanh đều đã tiêu tán, lần nữa trở lại thế giới mờ mịt tăm tối lúc trước. “Chuyện gì vừa mới xảy ra, chẳng lẽ là ảo giác?” Thạch Mục há miệng thở dốc, thì thào lầm bẩm. Hắn trở mình bò lên, có chút ngây ngốc. Tiên cảnh ban nãy như thể chân thật, vô cùng tuyệt vời. Bản thân thiếu chút trầm luân trong đó, không cách nào dừng lại. Lúc ấy hắn đã có chút phiêu nhiên dục tiên, nếu cứ tiếp tục e rằng muốn tỉnh lại cũng không được. Nghĩ đến đó, họ Thạch không khỏi sợ hãi. Kết quả, hắn vừa tiến lên phía trước vài bước, sương xám chung quanh lần nữa tiêu tán. Cảnh tượng bốn phái thay đổi Chỉ thấy một vùng đất mờ nhạt, cát vàng đầy trời, đại địa nứt ra vô số khe hở cực lớn, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn tuôn ra. Oanh long long! Tiếng hét vang vọng đất trời, âm thanh pháp lực va chạm nổ vang như sấm. Thạch Mục nhìn ngó chung quanh, nội tâm kinh hai. Giờ phút này, hắn đã xuất hiện ở tinh cầu màu vàng đất. Chung quanh là vô số Yêu hầu to như ngọn núi đang chém giết với đại hạm trên trời. Dẫn đầu bọn chúng là cự viên khổng lồ mặc kim giáp, chính là cự viên ba đầu sáu tay đã thấy trong giấc mộng lúc truyền tống khỏi Lam Hải Tinh lần trước. Thạch Mục không khỏi cảm thấy khó hiểu, vì sao bản thân lại xuất hiện ở đây?