Dịch giả: ngocdungvnhpka1986 Biên: nila32 Thạch Mục chăm chú, cánh lửa phía sau vỗ vài cái, cả người bay lên rồi hóa thành vệt lửa từ trên không lao thẳng xuống tường băng. Cả cánh tay trái được ngọn lửa trắng vây quanh, đấm vào chỗ lõm do Như Ý côn tạo thành. "Ầm ầm" Những tiếng nổ lớn vang dội! Toàn bộ vết nứt sụp đổ, trăm nghìn đạo băng nhũ rơi xuống. Phạm vi xung quanh Thạch Mục liền hóa thành khoảng trống không. Thạch Mục với cánh tay trái được bao vây bởi bạch diễm khi đấm xuống chỗ hõm, nhưng chỗ tường băng nơi đó không có chút sứt mẻ tựa như không bị ảnh hưởng chút nào. Rắc rắc! Mặt băng vỡ vụn phát ra những tiếng vang. Thạch Mục chớp động ánh mắt, chỉ thấy vết hõm ở trên tường băng xuất hiện một vết nứt lớn bằng cánh tay trẻ con đang hướng phía sâu bức tường băng lan tới. Thật là quỷ dị! Vết nứt kia như có sinh mạng vậy, nó lan sâu vào trung tâm tường băng nhưng không khuếch tán ra xung quanh. Thạch Mục trong lòng khẽ động. Hắn hầu như có thể thấy, ở trong kẽ nứt có vô số đạo bạch quang thật nhỏ tiến mạnh về phía trước, không ngừng sinh sôi ở trong tường băng vạn năm tạo thành một lối đi hẹp. Nhìn khe nứt kéo dài vào thẳng bên trong tường băng, vẻ mặt hắn liền vui mừng, tay trái chợt hiện quang mang, trong tay xuất hiện thêm một cái bình ngọc màu trắng. Hắn hướng miệng bình thẳng vào vào cái khe kia, quang diễm màu trắng ở trên cánh tay lần nữa sáng lên. Lúc này chỉ thấy ở sâu trong bức tường băng, vài đạo Cực Âm Chi Khí như bị triệu hoán, không đợi khe nứt xuyên tới, trong chớp mắt liền tràn vào bình ngọc màu trắng kia. Sau khi thu lấy luồng Cực Âm Chi Khí cuối cùng, Thạch Mục vội đóng miệng bình lại, nắm chắc trong tay. Hắn mua Dương Tinh Ngọc Bình này chuyên môn để chứa Cực Âm Chi Khí, nó giữ cho Cực Âm Chi Khí không tiêu tán ra ngoài nhưng dù vậy, trong giây lát cầm trong tay, Thạch Mục không nhịn được rùng mình một cái. Hắn hơi định thần, thần thức buông vào trong bình để kiểm tra. Nhưng khi thần thức vừa tiến vào trong đó, liền cảm thấy một luồng hàn khí đập phả vào, dọc theo thần thức xâm nhập vào trong Thần Thức Hải, có thể dùng thần thức quan sát được trong Thần Thức Hải xuất hiện một lớp hàn băng bao phủ, tư duy trong nháy mắt trở nên chậm chạp. Ngay vào lúc này, tiểu nhân màu vàng ở bên trong Thần Thức Hải rực rỡ ánh sáng vàng chói, cánh tay trái của tiểu nhân rực lên ánh sáng trắng, từng vòng ba động vô hình xuất hiện, lúc này mới đem Cực Âm Chi Khí bức lui, trì trệ ở trong đầu cũng theo đó rút lui. Thạch Mục thở phào một hơi, hắn vẫn tiếp tục sử dụng thần thức thăm dò nhưng chỉ một lát sau đó, nét mặt vui mừng giảm đi vài phần. Bởi vì hắn phát hiện, Cực Âm Chi Khí mà hắn mới thu được có phần pha tạp, tuy miễn cưỡng phù hợp tiêu chuẩn, nhưng cũng là loại xấu nhất, chỉ có thể miễn cưỡng dùng được mà thôi. Chưa nói đến, lượng Cực Âm Chi Khí này vị tất đã đủ để tu luyện đệ nhị chuyển. Thạch Mục thoáng chốc trở nên thất vọng nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Dù sao có còn hơn không, lần này mạo hiểm cuối cùng cũng không phải tay không trở về, dựa theo giá cả thị trường hiện nay cũng là một khoản xa xỉ rồi. Điều chỉnh tâm tình lại một chút, hắn quyết định rời khỏi nơi này, trước trở về Thanh Lan Thánh Địa, rồi mới suy tính cách khác. Cánh lửa sau lưng hắn xuất hiện, liền có thể theo đường cũ trở về. Chỉ là khi hắn tới giữa không trung, chợt nghe phía sau truyền tới một hồi trấn động to lớn. Thạch Mục cả kinh, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy tường băng cao trăm trượng, lúc này hoàn toàn đổ sụp xuống, hiện ra không gian cực lớn ở bên trong. Cùng lúc đó, một cỗ linh lực ba động mãnh liệt xuất hiện từ trong không gian đó truyền tới. "Không đúng, chẳng nhẽ..." Ngay đó trong lòng Thạch Mục dâng lên một cỗ cảm giá không rõ, "Ầm ầm" những tiếng vang lớn, những khối băng ở trên mặt đất nổ tung, hướng phía xung quanh tứ tán. Thạch Mục bất ngờ không kịp phòng bị, mười mấy khối băng lớn bắn vào, tuy rằng mức độ không đến mức gây tổn thương, nhưng hắn cũng lảo đảo lui lại vào bước. "Chuyện gì thế này?" Hắn biến sắc. Rồi đột nhiên một đạo bạch quang từ trong tường băng bắn ra đâm về phía ngực Thạch Mục, tốc độ cực nhanh, tựa như sao băng. Thạch Mục rùng mình, cánh lửa phía sau vẫy cái, thân thể nhanh chóng bắn sang một bên để né đi. Những tiếng "Xuy" xuất hiện, máu tươi tung tóe. Tuy Thạch Mục phản ứng cực nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn né tránh, vai bị bạch quang bắn vào mà phun ra máu tươi. Bạch quang thế không giảm mà bắn lên vách động làm một tiếng "Đông" giòn vang, sau đó hiện ra một cây băng chùy, tản mát ra hàn khí kinh người. Miệng vết thương ở trên vai của Thạch Mục nhất thời hiện ra một tầng sương băng màu trắng, đồng thời hướng xung quanh tràn đi, một trận tê tái ập tới. Hắn biến sắc, hét lớn một tiếng, trên người ánh sáng màu vàng chói lọi, toàn thân xuất hiện lớp lân phiến màu vàng, trong nháy mắt hoàn thành đồ đằng biến thân, đồng thời trên vai hiện ra một tầng sáng như mặt trời, lúc này mới ngăn chặn được tầng sương băng màu trắng tràn ra. Không đợi Thạch Mục thở phào một cái, mặt đất rung động liên tục. "Xuy xuy " những tiếng gió lớn! Từng đoàn bạch quang như cuồng phong loạn vũ từ trong tường băng bắn ra bắn về phía Thạch Mục. Trong bạch quang, đều có một cây băng chùy tản mát ra hàn khí kinh người. Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống, đôi mắt ánh sáng màu vàng bắn ra, tay cầm Như Ý côn điên cuồng vũ động ở trước người, nhất thời trước người giăng một mảnh bóng côn rậm rạp. Một trận những tiếng ba giòn vang, những bạch quang bay vụt tới đều bị đánh nát, bông tuyết bay toán loạn khắp trời. Hắn đang thi triển "Cuồng Long Loạn Vũ", một chiêu trong Thông Thiên Thập Bát Côn! Lại nói tiếp, Như Ý Thiết Tấn Côn không hổ là thượng phẩm linh khí. Uy lực phi phàm không phải là ngụy linh khí có thể sáng được. Tuy băng chùy màu trắng có tốc độ cực nhanh nhưng đều bi ngăn lại, nếu là pháp khí phẩm chất kém chút, cho dù có thể ngăn cản được, nhưng linh tính hẳn tổn hao nhiều. Hắn phất tay đánh nát khối băng chùy cuối cùng, trong mắt tàn khốc chợt hiện, cánh tay vũ lộng, Như Ý Côn tron tay bắn ra chùm sáng màu đen rực chói. Trong hắc quang, Như Ý Côn bỗng dài ra, hóa thành một cây trượng màu đen dài hơn mười trượng, cánh tay Thạch Mục theo đó xoay vòng. Chỉ nghe một tiếng "vù", một bóng đen hình quạt mạnh mẽ đánh vào nơi bạch quang bắn ra. Ầm ầm! Một hồi những tiếng nổ vang dội trời đất, vô số khối băng bắn tứ tung, mặt đất bị đánh thành một cái động lớn. Sưu! Một đoàn bóng trắng từ trong khối băng bắn ra, một cái chớp động, rơi ở bên trái Thạch Mục. Thạch Mục nhìn lại, hơi biến sắc mặt, tay phất cái, Như Ý côn khôi phục lại như cũ được đưa ngang trước người. Bóng trắng rõ ràng là một con nhện băng lớn chừng mấy trượng, cả người trong suốt như ngọc, không có gì khác với hoàn cảnh xung quanh, nếu ẩn trong đó sợ rằng khó mà phân biệt. Tám cái chân khổng lồ bò trên mặt đất, nhe răng múa vuốt trông rất dữ tợn, đỉnh đầu tản mát ra quang mang cực kỳ băng lãnh. Quanh thân con nhện có một làn sương trắng vờn quanh, tản ra hơi lạnh như băng. "Yêu thú Thiên Vị!" Thạch Mục co rút con ngươi, miệng thì thào, hiển nhiên đây là nơi ẩn náu của một yêu thú cực kỳ lợi hại. Ý niệm trong đầu hắn chuyển động, một là chém giết con yêu thú này, hai là bỏ chạy. Dù sao mục đích lần này của Thạch Mục chỉ là thu thập Cực Âm Chi Khí chứ không phải săn bắt yêu thú. Hơn nữa hoàn cảnh nơi đây mặc dù bất lợi cho hắn nhưng lại khiến thực lực của nhện băng bạo tăng. Ngay lúc họ Thạch còn đang suy nghĩ đối sách, băng nhện có chút không chịu nổi. Tám cái chân lao tới, thân thể hóa thành một đạo bạch quanh đánh về phía hắn. Trong mắt Thạch Mục hiện ra lãnh mang, Như Ý côn trong tay rực chói trùm sáng màu đen đánh vào đầu yêu thú. Nào ngờ nhện băng há miệng phun ra một đám chất lỏng, bắn tới Thạch Mục. Họ Thạch thấy vậy, hay tay nắm chặt Như Ý Côn, đồng thời cánh lửa ở phía sau vẫy cái, vội hướng sang bên phải lướt qua. "Sưu!" Một đoàn chất dịch màu trắng lướt qua thân thể của hắn, cũng không có bay xa, hướng phía xung quanh bung ra hóa thành một cái mạng nhện trong suốt lớn vô cùng, đem cửa ra vào động quật ở sau lưng hắn ngăn lại. Thạch Mục nhướng mày, thân thể hạ xuống dưới đó. Thân thể Băng Chu rơi ở phía trên mặt đất, trong nháy mắt liền xoay người hướng mặt phía Thạch Mục, nhưng không lập tức nhào qua. Đôi mắt của nó chợt hiện quang mang. Miệng há lớn, một đoàn sương mù màu trắng từ trong miệng phun ra, rất nhanh lan ra toàn bộ không gian động quật. "Không tốt!" Thạch Mục thầm kinh, cả thân thể vừa đụng vào sương mù màu trắng liền bị hàn khí tập kích toàn bộ thân thể của hắn. Chân khí hộ thể cũng không thể ngăn trở được cỗ hàn khí này. Hắn hét lớn một tiếng, ánh sáng màu đỏ trên người chợt hiện, thân thể bay vụt lên giữa không trung, sau đó đập xuống nhện băng. Trong nháy mắt Như Ý côn biến lớn mấy lần, tạo thành cung tròn giữa không trung, nhấc lên một đoàn bạch sắc khí lưu, nhằm vào đầu Băng Chu. Thương Ưng Cái Đỉnh! Như Ý côn chưa tới, một cỗ uy áp kinh khủng đã ập đến, hư không nổi lên trận trận gợn sóng bằng mắt thường có thể thấy được. Mắt thấy nhện băng không thể né tránh thì một màn quỷ dị xuất hiện! Chỉ thấy trên người nó bạch quang xuất hiện, thân thể như lẫn vào trong mặt nước, thoáng cái biến mất trong lớp băng. Ầm Ầm! Như Ý côn đánh mạnh xuống chỗ nhện băng vừa đứng, tạo nên một cái hố to. Toàn bộ động quật xuất hiện một hồi tiếng nổ lớn, băng thạch lẫn băng chùy rơi xuống như mưa. Vậy mà không thể tạo thành thương tổn đối với yêu thú kia. Hơn nữa nó còn biến mất không chút tung tích.