Huyền Giới Chi Môn
Chương 426
Dịch giả: nila32
“Về sau làm sao tìm được ngươi?” Thạch Mục cau mày.
“Bổn vương còn có thể lưu lại đây ba ngày sau đó sẽ lập tức rời khỏi đại lục Tây Hạ.” Thạch Viên Vương nói ra.
“Tiền bối phải rời khỏi Tây Hạ?” Thạch Mục có chút ngạc nhiên.
“Đại chiến hai tộc Yêu Man đã không còn đơn giản là chiến tranh giữa hai đại tộc… Bổn vương già rồi, không còn tinh lực để tâm đến chuyện này.” Thương Viên Vương trả lời một cách hời hợt.
“Trên hải vực Đông Bắc ở đại lục Đông Châu có hòn đảo tên là Hải Linh. Một năm sau, bổn vương sẽ chờ ngươi ở đó. Nếu ngươi quyết định ra đi thì hãy đến đó tìm ta. Có điều đến lúc đó, ngươi phải giao trước nửa phần khẩu quyết Cửu Chuyển Huyền Công. Đợi đến khi chúng ta an toàn rời khỏi Lam Hải Tinh mới giao nửa còn lại cho ta. Như vậy là công bằng cho cả hai bên, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Được.” Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi nhẹ gật đầu.
“Nếu sau một năm, ngươi tới không đúng hẹn, bổn vương sẽ không chờ ngươi thêm nữa. Thực không dám giấu, bổn vương mang trong người tinh huyết lão tổ truyền xuống nên cũng lo sợ sự trả thù của vị cừu nhân kia. Vì vậy, đến lúc đó, mặc kệ có ngươi hay không, bổn vương đều sẽ rời khỏi Lam Hải Tinh. Đến những Tinh Vực khác, có lẽ ta vẫn có thể tìm được phương pháp kéo dài tính mạng.” Thương Viên Vương nhìn Thạch Mục một thoáng sau đó bổ sung.
“Được, ta đã hiểu được quyết tâm của tiền bối. Vãn bối còn có việc bên người, không thể ở đây thêm nữa.” Thạch Mục từ chối cho ý kiến sau đó ôm quyền, xoay người rời đi.
Thương Viên Vương dõi theo bóng lưng Thạch Mục rời đi. Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tiếp đó khẽ cong eo, ho khan kịch liệt.
…
Nửa năm sau.
Tại thành Khúc Dương, cố đô của cổ quốc Tây Hạ, đại lục Đông Châu.
Một nam tử mặc áo bào xám, đội mũ rộng vành đi trên đường phố.
Hai bên lửa cháy ngùn ngụt, từng đống đổ nát thê lương. Không ít phòng ốc nổi lên một tầng rêu xanh dày đặc. Rất nhiều đình viện um tùm cây cối, bụi cỏ rậm rạp, thậm chí rễ cây bò ra tới tận giữa đường.
Nam tử mũ rộng bước chân không dài nhưng di chuyển cực nhanh, chưa đến nửa khắc chuông đã đi qua vài con phố.
Song dọc theo con đường này, không có mấy người qua lại.
Đến gần nội thành thêm một đoạn, tình cảnh mới khá hơn một chút. Không ít nhà cửa như được xây mới. Hai bên đường phố thỉnh thoảng xuất hiện nhiều loại cửa hàng nho nhỏ. Thương khách ra vào bất tri bất giác nhiều hơn.
Bên đường vang lên tiếng rao hàng đủ loại khẩu âm, tạo chút sinh khí cho cổ thành bị tàn phá này. Chỉ là cảnh tượng phồn hoa mấy năm trước kia đã không thể tái hiện trở lại.
Nam tử mũ rộng không dừng lại quá lâu mà đi thẳng tới khu Đông thành.
Nói cũng kỳ lạ, cảnh tượng Đông thành tốt hơn rất nhiều so với những nơi còn lại. Chỉ có một ít nhà cửa bên ngoài bị tàn phá còn khu trung tâm hầu như không khác quang cảnh trước lúc xảy ra kiếp nạn là mấy.
Tới khu Tây Khuông Nhai, một tòa nhà cao lớn khiến người khác chú ý lập tức đập vào, trên cao có treo một tấm biển lớn đề rõ: Thiên Ngô thương hội.
Nam tử mũ rông bước vào thì thấy lúc này không có bao nhiêu khách hàng. Hai ba tên tiểu nhị đều đang thực hiện công việc của mình.
“Tệ hội đầy đủ mọi thứ linh khí, linh tài, không biết tiên sinh cần tìm thứ gì?” Một gã quản sự trẻ tuổi thấy có khách lâm môn lập tức nghênh đón, niềm nở mời chào.
“Phiền ngươi dẫn ta vào gặp Từ Lỗ Tử đại sư.” Nam nhân mũ rộng nói.
“Thật có lỗi, Từ trưởng lão hiện đang bế quan luyện khí. Các hạ có gì dặn dò, ta có thể giúp ngươi truyền đạt lại.” Quản sự kia quan sát nam tử trước mặt một chút rồi khẽ cười nói.
Nam tử mũ rộng cũng không nói gì thêm mà khẽ lộn một tay lấy ra đồ vật gì đó.
Chỉ thấy một tấm ngọc bài màu canh lấp lánh, bên trên khắc rõ đồ án quái vật tám đầu tám mặt, trông rất sống động.
“Thì ra là khách quý đại giá quang lâm, tại hạ thất lễ. Các hạ chờ một lát, ta lập tức vào thông báo.” Quản sự trẻ tuổi vừa nhìn qua lập tức biến sắc, vội vàng nói.
Một lát sau, nam nhân mũ rộng được quản sự kia dẫn vào một gian phòng trang nhã nằm ở lầu ba của cửa hàng.
Gian phòng bày biện đơn giản, phía trước bình phong tam điệp mạ vàng có đặt một cài bàn tròn, Từ Lỗ Tử mặc áo bào xanh đang ngồi uống trà ở đó.
“Không biết các hạ là người phương nào, tới gặp lão phu có gì dặn dò?” Từ Lỗ Tử vừa nhìn thấy hắn, cũng không đứng dậy, sau khi bưng chén trà nhấp một miếng mới mở miệng hỏi.
Nam tử mũ rộng vành đứng đó, cũng không nói lời nào.
Từ Lỗ Tử phất tay. Quản sự trẻ tuổi hiểu ý, ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Cửa phòng đóng “Két” một tiếng. Không đợi Từ Lỗ Tử lên tiếng, nam tử kia đã gỡ bỏ mũ rộng vành trên đầu, để lộ ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt trẻ khỏe ngăm đen.
“Thạch Mục!” Từ Lỗ Tử hơi ngẩn ra sau đó lập tức thốt lên.
“Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, Từ đại sư còn có thể nhớ rõ tại hạ. Không biết đại sư gần đây tốt chứ?” Thạch Mục cười hỏi.
“Ha ha, vẫn vậy. Ồ, không nghĩ tới tu vi của Thạch đạo hữu tiến triển nhanh chóng như thế, đã đạt tới cảnh giới Địa giai.” Từ Lỗ Tử vừa muốn mở miệng nói gì đó đột nhiên ồ lên một tiếng.
“Sau khi rời khỏi đại lục Đông Châu, tại hạ đã gặp một ít kỳ ngộ, xem như vận khí không tệ.” Thạch Mục cười ha ha rồi nói.
Kỳ thật, nửa năm gần đây, những điều Thương Viên Vương đề cập đã khiến tâm cảnh của hắn chịu ảnh hưởng lớn cho nên Xích Viên Hỏa Kinh tiến triển chậm chạp không cách nào đột phá tầng thứ mười nếu không lúc này đã sớm đạt đến Địa giai trung kỳ.
“Thạch đạo hữu quá khiêm nhường rồi. Có câu nói vận khí cũng là một phần của thực lực. Lại đây lại đây, ngồi xuống rồi nói.” Từ Lỗ Tử thấy Thạch Mục không muốn nhiều lời cũng không hỏi thêm, vội vàng mời hắn ngồi xuống.
“Từ đại sư, tại hạ đến đây lần này thật ra là muốn nhờ ngài nghe ngóng tin tức một người.” Sau khi ngồi xuống, Thạch Mục mới nói.
“Người nào?” Từ Lỗ Tử hỏi.
“Chung Tú.” Thạch Mục nói ra.
“Ngươi nói Chung trưởng lão?” Từ Lỗ Tử nhíu mày rồi hỏi.
“Đúng vậy, đại sư có tin tức gì của nàng không?” Thạch Mục hỏi lại.
Sau khi nghe xong, Từ Lỗ Tử lập tức lắc đầu.
“Kính xin Từ đại sư nói rõ, bất luận hao phí bao nhiêu tiền của, tại hạ nguyện ý chi trả.” Thạch Mục chắp tay khẩn khoản.
“Thực không dám giấu diếm, không phải lão phu không chịu nói cho ngươi biết, chẳng qua thương hội thật sự không có chút tin tức nào của nàng.” Từ Lỗ Tử thở dài rồi nói.
“Ngay đến mạng lưới tình báo trải rộng toàn bộ đại lục của thương hội Thiên Ngô cũng không biết tin tức của nàng sao?” Thạch Mục hỏi.
“Quả thật như vậy. Lại nói, Chung trưởng lão tư chất bất phàm, là người thương hội vô cùng coi trọng. Ở đại lục Tây Hạ, nàng còn lập nhiều công trạng cho bản hội. Có người còn nói, hội trưởng sẽ trọng điểm bồi dưỡng Chung trưởng lão để nàng đảm nhiệm đặc sứ Yêu tộc sau đó trở thành kỳ thủ đấu giá hội tại thành Thương Húc.” Từ Lỗ Tử vừa nói vừa nhìn Thạch Mục.
“Đúng vậy, khi tổ chức hội đấu giá, Chung Tú quả thực đang ở cùng ta.” Thạch Mục nói ra.
“Kết quả sau khi đấu giá hội kết thúc không lâu, Chung trưởng lão bất ngờ mất tích một cách bí ẩn. Khi đó trong hội có người suy đoán việc này có lẽ liên quan đến ngươi. Chưa hết, không lâu sau đó, thương hội truyền đến tin tức ngươi cũng mất tích.” Từ Lỗ Tử hỏi tiếp.
“Chẳng lẽ Từ đại sư cung cho rằng việc Chung Tú mất tích có liên quan đến tại hạ?” Thạch Mục nói ra.
“Ha ha, sau khi xác minh, thương hội sớm đã bài trừ hiềm nghi với ngươi rồi. Không dối gạt Thạch đạo hữu, Chung trưởng lão đã đạt thành hiệp nghị với bản hội. Bất luận nàng ở nơi nào, tệ hội đều có biện pháp dò tìm vị trí thông qua bí thuật do thám. Cử động này hoàn toàn xuất phát từ sự cẩn trọng.” Từ Lỗ Tử khoát tay áo nói.
“Vậy các ngươi có biết vị trí chính xác của nàng hiện tại?” Thạch Mục vểnh mày lên, vội vàng hỏi.
“Sau khi Chung trưởng lão mất tích, tệ hội đã nhiều lần sử dụng bí thuật tìm kiếm. Nào ngờ một chút tung tích cũng không tìm được, giống như Chung trưởng lao đã bốc hơi khỏi thế gian này.” Từ Lỗ Tử lắc đầu.
“Kỳ thật, thời điểm Chung Tú mất tích, ta đang ở cạnh nàng.” Thạch Mục suy nghĩ một lát, sau đó chợt nói.
“Cái gì? Lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Từ Lỗ Tử cả kinh.
“Ngày đó, Chung Tú đột nhiên lâm vào hôn mê, toàn thân nóng lên. Một lát sau, cả người bùng lên liệt diễm hừng hực. Ta định cứu nàng nhưng cũng bị hỏa diễm quấn thân, chịu không được sức nóng nên ngất đi. Sau khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi của Chung Tú.” Thạch Mục nhíu mày, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
Thạch Mục nói qua tình huống hôm đó, chỉ bỏ qua việc bản thân hấp thu hỏa diễm.
“Lại có việc này…” Từ Lỗ Tử nghe vậy, nhướng mày, lâm vào trầm tư.
“Đúng rồi, trong lúc hôn mê, tại hạ nhớ được chuyện này rất lạ.” Thạch Mục lại nói
“Chuyện gì?” Từ Lỗ Tử hỏi lại.
“Sau khi hôn mê, ta mơ hồ nghe được một thanh âm nữ tử xa lạ, đồng thời nghe nàng nhắc đến Thiên Phượng gì đó, cùng với cái gì cắn trả."
“Theo suy đoán của lão phu, có lẽ huyết mạch trong cơ thể Chung trưởng lão đã thức tỉnh lần thứ hai.” Từ Lỗ Tử nghe Thạch Mục nói xong bèn suy nghĩ chốc lát sau đó đưa ra giả thiết của mình.
“Thức tỉnh lần thứ hai?” Thạch Mục khẽ giật mình.
“Nguyên nhân sinh ra cái gọi là huyết mạch thức tỉnh lần thứ hai có chút phức tạp. Phần lớn là vì lần thức tỉnh đầu tiên chưa thể kích phát hoàn toàn lực lượng huyết mạch. Có điều dựa vào tình huống khi đó của Chung trưởng lão, huyết mạch trong người nàng chỉ sợ không phải là Phượng Âm Huyết Mạch.” Từ Tử Lỗ suy đoán.
“Không phải Phượng Âm Huyết Mạch vậy có thể là gì?” Thạch Mục hỏi lại.
“Tuy rằng tam phẩm Phượng Âm huyết Mạch cũng là huyết mạch bình thường khó gặp nhưng thời điểm thức tỉnh tuyệt đối không thể hung hiểm như thế. Kết hợp với những điều nữ tử xa lạ kia nói. Chung trưởng lão nhiều khả năng đã thức tỉnh cực phẩm huyết mạch Thiên Phượng trong truyền thuyết. Chỉ có huyết mạch cấp độ này mới dẫn đến dị tượng khiến người thức tỉnh lâm vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh như vậy.” Từ Lỗ Tử trả lời.
“Huyết mạch Thiên Phương? Không biết Từ đại sư biết được bao nhiêu về loại huyết mạch này?” Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
79 chương
199 chương
19 chương
1430 chương