Huyền Giới Chi Môn
Chương 327
Dịch giả: laka1047
Ánh mắt Thạch Mục hiện lên vẻ trầm ngâm.
Nữ tử họ Chân đột nhiên xuất hiện, tụ họp với Bàng Ngọc và đám người bộ tộc Dực Hạc, lại thêm nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi…Kết hợp tất cả những điều này lại với nhau, một cái âm mưu dần hiện lên rõ ràng.
Thải nhi tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn qua, thấy trang điển tịch trong tay Thạch Mục lít chít chữ nhỏ liền than lên một tiếng.
“Này, Thạch Đầu, ngươi đừng có biết rồi lại im lặng một mình. Đến giờ ta vẫn chưa hiểu gì cả.” Thải nhi bất mãn kêu lên.
Thạch Mục lúc này mới cất cuốn điển tịch, đại khái kể qua suy đoán của mình với Thải nhi.
“Bọn người Minh Nguyệt Đông Giáo kia không ngờ lại to gan như vậy!” Thải nhi kinh ngạc thốt lên.”
“Sự việc thật không đơn giản. Cùng lúc ra tay với cả Thiên Ngô thương hội lẫn Man tộc, xem ra việc này không tránh khỏi liên quan đến Liễu Ngạn.” Thạch Mục đáp lời.
Ánh sáng trong mắt hắn chớp lên, vốn dĩ chỉ nhất thời hiếu kỳ theo dõi một chút, không ngờ lại biết được tin tức quan trọng như vậy.
“Nếu như mạch nước ngầm của nhiệm vụ lần này đã bắt đầu khởi động, chúng ta còn đi theo bọn họ nữa không?” Thải nhi hỏi.
“Không sao, mặc kệ Minh Nguyệt Đông Giáo tính toán cái gì đều không liên quan đến chúng ta. Trước tiên cứ mượn lực lượng thương hội Thiên Ngô rời khỏi thành Nhật Khang đã, sau đó lại tìm cơ hội âm thầm rời khỏi đội ngũ là được.” Thạch Mục trả lời.
“Ý kiến này không tồi!” Thải nhi tỏ vẻ đồng ý.
Thạch Mục liếc nhìn Thải nhi, hắn tuy rằng đã biết thị lực của Thải nhi có thể nhìn xuyên vật thể, nhưng không ngờ ngay cả vách tường dày như vậy cũng có thể nhìn thấu.
“Nhìn xuyên vách tường đã tính là gì, đợi đến khi ta đạt cảnh giới Tam Vũ, thị lực lại tăng lên một lần nữa, nhìn thấu mười trượng dưới lòng đất cũng không thành vấn đề chứ đừng nói chi một vách tường kín!” Thải nhi ngạo nghễ nói.
Thạch mục có chút kinh ngạc. Nhưng mà năng lực Thải nhi càng mạnh đối với hắn lại càng có lợi, trong lòng tự nhiên vui vẻ.
“Dù thế nào đi nữa, thi triển năng lực này cũng tiêu hao khá lớn, trước hết ngươi cứ khôi phục thể lực cái đã.” Hắn lấy ra một viên linh thạch thuộc tính thủy đưa cho Thải nhi.
Trong khoảng thời gian gần đây, Thải nhi chỉ một mực ăn linh thạch hệ thủy.
Thải nhi duỗi cổ ra, há miệng nuốt lấy viên linh thạch.
…
Nửa canh giờ sau, Thạch Mục rời khỏi quán rượu, trở về chỗ ở của mình.
“Chờ chút, bên trong có người!” Ngay khi hắn vừa đi đến trước sân, Thải nhi chợt mở miệng cảnh báo.
Thạch Mục biến sắc. Thải nhi vỗ cánh bay lên giữa không trung nhìn xuống, cảnh tượng trong sân liền hiện lên rõ ràng.
Hóa ra có một thiếu nữ mặc lục bào đang đi đi lại lại trong sân, chính là nữ tử tên Lãnh Nguyệt Đồng kia.
“Nàng ta vì sao xuất hiện ở đây?”
Vẻ mặt Thạch Mục thay đổi, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cũng không hiện thân mà lách mình núp ở một bên, thông qua tầm mắt của Thải nhi yên lặng quan sát.
“Ha ha, xem ra cô gái này quả thực để ý ngươi, thế mà đã tìm đến nhà rồi!” Âm thanh Thải nhi mang theo vẻ châm chọc vang lên trong lòng Thạch Mục.
“Im miệng, chú ý quan sát, đừng để nàng ta phát hiện!” Thạch Mục nói.
Chỉ thấy Lãnh Nguyệt Đồng liên tục ra vào từng gian nhà, dường như đang tìm cái gì đó. Ngoại trừ dừng lại một chút ở gian nhà đá bị Thạch Mục đánh tan lúc trước, phần lớn thời gian còn lại, nàng ta chăm chú vào gian phòng bế quan bên trong căn nhà đá.
Đối với việc này Thạch Mục cũng đành mặc kệ.
Hắn bình thường đều có thói quen mang hết tài sản bên người, tại nơi tạm thời lưu trú này cũng không lưu lại dấu vết gì. Mà cửa ra vào tầng hầm bên trong gian nhà đá cũng bị hắn ngụy trang nhiều lần, nàng ta chưa chắc đã tìm ra.
Quả nhiên, cô gái này sau khi tìm kiếm một lúc trong phòng bế quan vẫn không thấy gì bèn lui ra.
Lãnh Nguyệt Đồng đứng trong sân, nhíu mày trầm ngâm một lát.
Sau một lúc lâu, nàng ta ngó nghiêng nhìn xung quanh rồi nhún người nhảy ra khỏi sân, nhanh chóng mất dạng ở phía xa.
Thạch Mục lúc này mới hiện thân, nhìn về phương hướng Lãnh Nguyệt Đồng rời đi, khẽ nhíu mày.
Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại lúc trước nàng ta ở trên lôi đài thi triển một ít thuật pháp có chút tương tự với Minh Nguyệt Giáo, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
…
Trong nháy mắt, mười ngày đã trôi qua.
Thạch Mục ra khỏi cửa phòng. Lúc này, hắn đang mặc trang phục Man tộc, đầu đội khăn trùm che kín hơn nửa khuôn mặt.
“Thạch đầu, sao hôm nay ngươi lại giả trang thành cái bộ dạng này?” Thải nhi hỏi.
“Đồ ngốc, hiện giờ thương hội Thiên Ngô đã bị những kẻ kia theo dõi, ta đương nhiên phải đề phòng một chút.” Thạch Mục đáp lời.
Thải nhi khẽ giật mình, ồ lên một tiếng.
“Đám người Bàng Ngọc trước kia đã từng thấy ngươi, trước hết chớ ở cùng một chỗ với ta.” Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
Thải nhi hiểu ý, gật đầu nhẹ sau đó vỗ cánh bay lên.
Thạch Mục khóa chặt cửa lớn, nhìn lại mảnh sân nhỏ, khẽ thở dài trong lòng.
Từ sau khi rời khỏi thôn Tiểu Ngư, xuất phát từ nhiều nguyên nhân, hắn một mực lưu lạc khắp nơi, thậm chí cuối cùng còn rời khỏi đại lục Đông Châu, ngàn dặm xa xôi đi tới đại lục Tây Hạ. Trong phần lớn đoạn hành trình đó hắn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, như khoảng thời gian này có thể bình tâm ở lại trong thành lâu như vậy, thật không có mấy khi.
Giờ đây hắn lập tức phải rời khỏi, cảm thấy có chút không nỡ.
Tòa pháp trận Doanh Hỏa dưới lòng đất kia hắn cũng không có dỡ xuống, chỉ phong bế thật chặt cửa vào, có lẽ sau này hắn còn có cơ hội về lại đây.
Thạch Mục trong đầu nghĩ như vậy, sau khi liếc nhìn cái sân nhỏ lần cuối, liền đi về phía Thiên Ngô Bảo Hiên.
Sau thời gian một nén nhang, tại cửa ra vào Thiên Ngô Bảo Hiên.
Nơi đây đã tụ tập không ít người. Ba mươi tên võ giả cùng với mười tên thuật sĩ tinh giai được tuyển chọn phần đông đã đến, Lãnh Nguyệt Đồng cũng bất ngờ có mặt.
Ngoại trừ những người này, còn có một số người lạ mặt khác, hẳn là thành viên của thương hội Thiên Ngô.
“Mục huynh.” Lãnh Nguyệt Đồng vừa thấy Thạch Mục đã mỉm cười tiến đến.
“Lãnh cô nương, ngươi tới thật sớm.” Sâu trong ánh mắt Thạch Mục lóe lên ánh sáng kỳ lạ, hắn lên tiếng.
“Ta nhàn rỗi nhìn quanh đều thấy nhàm chán cho nên tới sớm.” Lãnh Nguyệt Đồng cười hì hì đáp.
“Phải chăng Lãnh cô nương không phải là người địa phương của thành Nhật Khang? Cũng từ bên ngoài đến đây sao?” Thạch Mục hỏi.
“Đúng vậy, ta vốn dĩ chỉ định ở lại thành Nhật Khang một khoảng thời gian ngắn, không ngờ lại bị vây lâu đến như vậy.” Lãnh Nguyệt Đồng trả lời.
Hai người thoải mái đứng nói chuyện với nhau khiến cho những người xung quanh, đặc biệt là những nam tử người Man, hầu hết nhìn Thạch Mục với ánh mắt bất thiện.
Thế nhưng Thạch Mục từ trước đã hiển lộ một ít thực lực, những kẻ này cũng không dám tiến đến khiêu khích.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi có thêm vài người đến, hầu như bốn mươi tên hộ vệ được chiêu mộ đều đã có mặt.
Từng tiếng bước chân truyền đến, một nhóm người mặc áo bào xanh xuất hiện ở đằng xa. Người đi đầu tiên là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, tản mát ra khí tức cường đại, rõ ràng là một cường giả Địa giai.
Thân thể người này tuy gầy gò nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác tràn ngập lực lượng.
Đoàn người từ phía xa đã khiến cho đám người Thạch Mục chú ý, nhao nhao nhìn sang.
Vẻ mặt Thạch Mục hơi đổi, hắn lập tức tập trung vào quần áo phục sức trên người bọn họ.
“Lăng Thừ!” Bên cạnh Thạch Mục, Lãnh Nguyệt Đồng khẽ nói.
“Ngươi nhận ra người này?” Thạch Mục nhìn về phía Lãnh Nguyệt Đồng.
“Đúng vậy, gã tên là Lăng Thừ, chính là đệ nhất đại tướng dưới trướng thành chủ, là tồn tại Địa giai. Ta trước đó có nghe nói đồ vật thương hội Thiên Ngô áp giải lần này là do thành chủ thành U Xán ủy thác, lúc trước còn nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay Lăng Thừ đã đến, xem ra là sự thật.” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ chớp. Đám người nữ tử họ Chân chính là nhắm đến nhóm đồ vật của thành chủ.
“Ha ha, thì ra là Lăng Thừ huynh, xin mời.” Sử chưởng quỹ của Thiên Ngô Bảo Hiên lúc này đi ra, niềm nở tiếp đón.
Thế nhưng gã Lăng Thừ kia thần sắc kiêu căng lạnh lùng, trước sự nhiệt tình của Sử chưởng quỹ chỉ tùy ý ôm quyền đáp lễ.
Sử chưởng quỹ dường như không hề để ý, tiếp tục dẫn đoàn người vào trong tiệm.
Sự xuất hiện của Lăng Thừ khiến cho không ít người ở đây cảm thấy nhẹ nhõm.
Có một tồn tại Địa giai đi theo, an toàn của bọn họ càng thêm đảm bảo,bèn tiếp tục vui vẻ nói chuyện, nhắc đến thù lao được hứa hẹn, vẻ mặt lại càng thêm tươi cười, bắt đầu tán gẫu sang những chuyện khác.
Lãnh Nguyệt Đồng ngược lại trầm tĩnh không giống như những người khác, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
“Lãnh cô nương, làm sao vậy?” Thạch Mục hỏi.
“Không có gì, ta chẳng qua chỉ cảm thấy nhiệm vụ này không đơn giản như vậy.” Lãnh Nguyệt đồng nói.
“Lãnh cô nương cớ sao lại nói như thế?” Chân mày Thạch Mục nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi.
“Ta nghe nói vì nhiệm vụ lần này, thương ngô Thương Hội còn từ nơi khác điều đến một vị thuật sĩ Nguyệt giai. Nếu như không có nguy hiểm đặc thù, thương hội vì sao phải làm như thế.” Lãnh Nguyệt Đồng trả lời.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên một cái, cô gái tên Lãnh Nguyệt Đồng này nhìn có vẻ tùy tiện, ẩn bên trong lại là một con người tinh tế.
Thế nhưng thương hội Thiên Ngô vậy mà từ nơi khác điều đến một vị thuật sĩ Nguyệt giai, xem ra chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Chẳng lẽ bọn họ cũng đã nhận được tin tức gì đó?
“Đúng rồi, nếu như trên đường gặp phải nguy hiểm gì, Mục huynh phải bảo vệ người con gái yếu ớt như ta đó nha.” Lãnh Nguyệt Đồng đột nhiên thay đổi vẻ cẩn thận lúc trước, hai mắt chớp chớp nói với Thạch Mục.
“Lãnh cô nương thật biết nói đùa. Cô sao có thể là một nữ tử yếu đuối, nói không chừng đến lúc đó còn cần cô nương bảo vệ tại hạ.” Thạch Mục cười ha hả đáp lời.
Lãnh Nguyệt Đồng có chút quỷ quyệt trợn mắt liếc Thạch Mục, thế nhưng lại toát ra một vẻ phong tình khác lạ, khiến cho những kẻ âm thầm nhìn trộm về phía này tim đập thình thịch.
Đúng lúc này, một hồi âm thanh ô ô truyền ra từ trong Thiên Ngô Bảo Hiên. Một cỗ xe ngựa dài hơn mười trượng, rộng hơn một trượng từ bên trong chạy ra.
Trên xe ngựa chất đầy đồ vật, bên ngoài bị một tầng vải đen che kín, không thể nhìn thấy những thứ bên trong.
Thạch Mục khẽ động tâm thả ra một đám thần thức dò xét, nhưng vừa chạm đến miếng vải đen liền bị bắn ra, con mắt lập tức nhấp nháy.
Tiếp theo, liên tiếp từng cỗ xe ngựa từ trong Thiên Ngô Bảo Hiên đi ra. Chỉ trong chốc lát trước cửa ra vào liền xuất hiện tám cỗ xe.
Thạch Mục liếc nhìn những cỗ xe ngựa này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những cái bánh xe to lớn kia còn cách mặt đất khoảng nửa xích, toàn bộ cỗ xe hiển nhiên đang lơ lửng giữa không trung. Trên bánh xe và thân xe còn có khắc không ít trận đồ trận văn. ( chỗ này câu đầu tiên mình đọc convert không hiểu lắm, nhưng nghĩ thấy cái bánh xe cao nửa xích thì nhỏ quá nên mạn phép dịch như vầy, ai biên xin nhờ kiểm tra giùm lại)
“Mục huynh trước kia chưa từng thấy loại Phù Vân Xa này ư?” Lãnh Nguyệt Đồng hỏi.
“Ồ không, Mục mỗ trước kia đều sinh hoạt bên trong bộ lạc, chưa được nếm trải việc đời nhiều lắm, vẫn muốn thỉnh giáo Lãnh cô nương, nguyên do những cỗ xe ngựa kia có thể lơ lửng giữa không trung chẳng lẽ là những phù trận kia?” Thạch Mục hỏi lại.
“Ánh mặt Mục huynh quả thật sắc bén. Ngươi đoán không lầm, những phù trận trên xe hấp thu thiên địa nguyên khí, hình thành một lọa sức nổi, khiến cho xe ngựa lơ lửng trên không trung. Vì vậy, cho dù gặp phải đường đi gồ ghề không bằng phẳng, thậm chí trèo qua Sơn Việt Lĩnh, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ xe ngựa.” Lãnh Nguyệt Đồng trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
79 chương
199 chương
19 chương
1430 chương