Huyền Giới Chi Môn
Chương 322
Dịch giả: Yukihana116490
Hai tháng sau.
Bên bờ một đầm nước cực lớn, Yên La đang đứng cách trăm trượng giằng co với một con Cốt Xà màu vàng có hình thể khổng lồ.
Hồn hỏa trong hốc mắt Yên La lúc này đã hiện rõ màu tím sậm, thiêu đốt rực rỡ, linh động mười phần.
Khí tức do Cốt Xà tản mát ra mạnh hơn Yên La nhiều, nó sắp sửa bước vào cảnh giới Thiên Vị rồi.
Đây là một con Xà Vương Kim Cốt, là tồn tại cường đại nhất trong sinh vật hài cốt loại thú ở giới diện Tử Linh. Chẳng qua khi đối mặt với Yên La, điều khiến người ta ngoài ý muốn là con Kim Cốt Xà Vương này lại tỏ vẻ hơi kiêng kị. Cái đầu rắn của nó nâng lên cao cao, đuôi rắn thô to ở sau lưng liên tục quét qua quét lại trên mặt đất. Cự thạch to như một ngọn núi bị đuôi nó quét qua, rào rào vỡ vụn, đá vụn văng khắp nơi.
So với thân hình khổng lồ của Kim Cốt Xà Vương, Yên La lại mảnh dẻ gầy nhỏ hơn rất nhiều. Nó vẫn đứng ở chỗ kia, không có bất kỳ cử động nào.
Quân đoàn Khô Lâu của Yên La đứng tít đằng xa, đóng quân đầy khắp núi đồi, đông nghìn nghịt, nhưng chẳng có kẻ nào dám bén mảng lại gần đây.
Cầm đầu Quân đoàn là một con Khô lâu màu trắng khổng lồ, nó chính là Võ Dạ mà trước đây Yên La đã lấy được từ chỗ Thạch Mục.
Thời gian tích tắc tích tắc trôi đi, rốt cuộc Kim Cốt Xà Vương không kiên nhẫn nổi nữa, hống lên một tiếng vô thanh, thân hình khổng lồ nhảy dựng lên, vồ về phía Yên La.
Thân hình chưa đến, miệng rắn đã ngoác rộng, bắn ra một cột sát màu vàng thô to. Từng tiếng “Xoẹt xoẹt” như xé gió vang lên mãnh liệt. Những nơi cột sáng màu vàng đi qua, hư không quanh đó đều trở nên vặn vẹo biến hình.
Yên La thấy vậy, cánh xương sau lưng giang rộng, bay lên trời.
Nào biết thân hình của Cốt Xà mềm dẻo, cổ nó cực kỳ linh hoạt khẽ uốn một cái, màu vàng cột sáng lập tức chuyển hướng theo.
Yên La còn muốn tránh nhưng đã không kịp, bị cột sáng màu vàng va lên người, thân hình chưa gì đã như lá rụng trong cơn cuồng phong, lộn nhào văng tít ra ngoài.
Hồn hỏa trong mắt con Kim Cốt Xà Vương bập bùng nhảy nhót, dường như nó rất lấy làm ngạc nhiên khi mới ra một đòn đã đánh trúng đối phương. Không chậm trễ, thân thể khổng lồ nhanh như gió vọt tới, đuổi kịp Yên La, miệng lớn há ra, muốn một đớp nuốt Yên La vào trong bụng.
Vào thời khắc này, thân thể vốn còn đang lộn vòng của Yên La đột nhiên sáng bùng lên ánh sáng xám, thân thể chợt ổn định lại. Đoản côn trong tay tỏa ra ánh đen rực rỡ, nó giơ cánh tay lên, sau đó đột nhiên vung mạnh.
Đoản côn màu đen bỗng hóa thành một tia chớp đen, vọt vào trong miệng Kim Cốt Xà Vương, lại xuyên sau não mà ra.
Một tiếng “Oành” thật lớn vang lên! Đầu Kim Cốt Xà Vương bị đâm ra một cái lỗ lớn. Hồn hỏa trong đầu cũng bị đoản côn dập tắt, ầm ầm tiêu tán.
Thân hình to lớn của Kim Cốt Xà Vương ầm ầm ngã xuống, khí tức trên người tắt ngóm, rơi tõm vào trong đầm nước.
Thân thể Yên La từ trên không trung từ từ đáp xuống đất. Giáp bạc trên người nó hiện ra từng vết rạn nứt, khí tức suy yếu, hiển nhiên nó cũng bị tổn thương không nhẹ.
Yên La khẽ vẫy vẫy tay, một đạo hắc quang từ xa bay vụt trở về, rơi vào trong tay nó, chính là thanh đoản côn màu đen kia.
Xa xa, mắt thấy Yên La chiến thắng, Quân đoàn Khô lâu cũng nhao nhao giơ cao binh khí trong tay, phát ra từng tràng hoan hô im ắng, mà Võ Dạ - kẻ cầm đầu, lại càng thêm ra sức.
. . .
Hơn nửa tháng sau.
Trong một hoang mạc màu đen, Yên La đang giao chiến qua lại nhanh như tia chớp với một con Khô Lâu toàn thân màu tím vàng.
Thoạt nhìn, thân hình Khô lâu tử kim cũng chỉ tương đương với Yên La. Trên người nó mặc một kiện áo giáp tinh mỹ, đầu đội vương miện màu tím vàng, trên vương miệng khảm một viên bảo thạch nhiều màu.
Trong Hồn hỏa màu tím của con Khô lâu này đã có một vài sợi bạc. Căn cứ vào khí tức nó tản mát ra, không ngờ đã có một tia uy nghiêm của Thiên Vị Cảnh. Trong tay Khô lâu tử kim là một thanh cổ xoa màu bạc.
(để tìm hiểu cổ xoa là gì, xin hãy copy hai chữ: 股叉 để xem hình. Đại khái khá giống cái thanh vũ khí Trư Bát Giới hay vác sau lưng đó :D)
Con Khô lâu này chỉ cần tiến thêm được một bước, liền có thể đạt tới cảnh giới Khô Lâu Hoàng Giả.
Hai đạo quang mang một trắng một tím bay tới bay lui trong không trung. Tốc độ của cả hai đều nhanh như thiểm điện, thỉnh thoảng lại va chạm nhau, phát ra tiếng động kinh thiên, tựa như sấm rền nổ vang.
Một tiếng vang thật lớn!
Hai bóng người bỗng nhiên tách ra, mỗi kẻ đều bắn lùi về sau.
Trên người Yên La lóe lên ánh sáng xám, ổn định thân hình.
Giáp bạc trên người nó đã có mấy chỗ bị vỡ nát, cánh xương sau lưng cũng thiếu mất non nửa, vết cắt ngọt lịm.
Nhưng xét về tổng thể, Yên La cũng không bị tổn thương quá lớn.
Khô lâu tử kim ở đối diện cách đó không xa, Hồn hỏa trong mắt nó bập bùng mãnh liệt. Dường như nó cực kỳ phẫn nó, cổ xoa màu bạc trong tay nó thình lình đã gãy thành hai đoạn, giáp nơi ngực vỡ vụn, hình như nơi đó đã bị một đòn thật nặng.
“Nếu đã có năng lực thì đừng ỷ vào vũ khí lợi hại. Có giỏi thì lên đây cùng ta đọ sức chân chính một phen!” Khô lâu màu tím mở miệng nói.
Đoản côn màu đen trong tay Yên La lại tỏa ra quang mang màu đen, ngó lơ đề nghị của Khô lâu tử kim.
Đột nhiên, quang mang màu đen đại thịnh, lan tỏa ra, bao phủ phạm vi mười trượng chung quanh vào trong, cả Yên La lẫn Khô lâu tử kim đều chìm vào trong đó.
Thần tình Khô lâu tử kim biến đổi, đang muốn tung người bay ra phạm vi của hắc quang thì chợt có bóng người nhoáng lên. Yên la đã lao tới trước người nó, đoản côn màu đen trong tay xé gió nện xuống.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh từ trong hắc quang liên tiếp truyền ra, liên tục không ngừng nghỉ như tiếng mưa rơi.
Đợi đến khi quang mang màu đen từ từ tiêu tán, lộ ra thân hình Yên La. Lúc này giáp xương trên người nó đã bị vỡ vụn toàn bộ, bụng cắm một đoạn tam cổ xoa gãy, xuyên lủng ra cả sau lưng.
Chẳng qua Khô lâu tử kim hiện đã nằm trên đất, đầu lâu bị đoản côn găm xuống mặt đất.
Yên La cầm chặt thanh tam cổ xoa trên bụng, rút mạnh ra.
Từ trong thi thể của Khô lâu Tử kim bay ra từng sợi hào quang lả tả màu tím, phiêu tán ra chung quanh.
Yên La há miệng hút một cái, đám hào quang màu tím kia liền lũ lượt bay vào trong miệng nó.
Thương thế trên người Yên La nhanh chóng khôi phục, theo thương thế khôi phục, giáp xương vốn đã vỡ vụn cũng tự động tu bổ lại.
Hấp thu xong năng lượng trong Hồn hỏa Khô lâu tử kim, thương thế trên người Yên La đã hồi phục như cũ, khí tức còn cường đại hơn trước vài phần, mà giáp xương cũng đã lành lặn y như lúc ban đầu.
Cánh xương sau lưng nó cũng khôi phục nguyên trạng, canh giang rộng ra, bay vút đi về phía xa như một ngôi sao băng. Sau một lát, Yên La đáp xuống gần một chỗ dốc núi.
Võ Dạ đang dẫn theo Quân đoàn Khô lâu chờ ở chỗ này, thấy Yên La, vội vàng chạy ra đón chào.
“Đi thôi!” Yên La vung tay lên, dẫn đầu đi về một phương hướng.
“Chủ nhân…trong đoạn thời gian này chúng ta luôn hành quân và giết chóc, không biết chúng ta đến cùng là muốn đi đâu?” Lúc này trên người Khô lâu Võ Dạ mặc một bộ giáp xương màu vàng, đại kiếm trong tay cũng hiện ra vài đường màu vàng, thoạt nhìn lợi hại hơn trước nhiều.
Thích ứng một đoạn thời gian, giờ đây nó nói chuyện đã trôi chảy hơn trước nhiều rồi.
“Đi lấy lại đồ đạc đã từng thuộc về ta!” Yên La chỉ nhàn nhạt nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía trước.
. . .
Thành Nhật Khang, trên đỉnh ngọn núi nhỏ hoang vu nọ.
Ánh trăng như nước, chiếu xạ trên mặt đất.
Thạch Mục khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, từng luồng ánh trăng tụ tập, chảy vào trong cơ thể Thạch Mục.
Trên một tảng đá ngay bên cạnh, Thải Nhi có chút buồn chán đứng đó, đầu chim gật gù gật gù, trông như buồn ngủ.
Tinh vân nơi đỉnh đầu Thạch Mục lập lòe, năm ngôi sao trong tinh vân đang tỏa ánh hào quang rạng rỡ, một cỗ chấn động Pháp lực cực kỳ cường đại từ đó tản mát ra.
Thật lâu về sau, hắn mở mắt, hai đạo hàn quang từ đó xạ ra.
Thạch Mục đứng lên, trong miệng niệm chú.
Giữa không trung liền hiện ra một mảng mây lửa đỏ rộng hơn mười trượng, không trung một ngọn núi nhỏ ở cách đó không xa đều bị mảng mây lửa này bao trùm lên.
Nhiệt độ chung quanh đột nhiên lên cao, khu vực ở gần càng nóng không chịu được.
Tinh vân sau đầu Thạch Mục lóe lên quang mang, một tia sáng từ đó bắn ra, chui vào bên trong mây lửa.
Mây lửa sôi trào kịch liệt một hồi, tiếp theo ánh đỏ bùng lên, từng tảng từng tảng đá lớn bao bọc trong hỏa diễm, từ trong mây lửa bay ra, oanh kích lên ngọn núi nhỏ.
Tiếng “Ầm ầm ầm đùng!” liên tục truyền ra, đá vụn xen lẫn ánh lửa vung vẩy tứ tán.
Một lát sau, mây lửa tán đi, ngọn núi nhỏ cứ như vậy đã bị san bằng hơn phân nửa, lửa mạnh bốc hừng hực, khói đen cuồn cuộn.
“Ái dzồ, uy lực thật lớn! Lưu Tinh Hỏa Vũ này không hổ là Thuật pháp thuộc tính Hỏa đẳng cấp cao, xem ra ngươi đã nắm giữ được tương đối rồi nhỉ!” Thải nhi sớm đã tỉnh ngủ, mở miệng khen.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ rất hài lòng.
Trong khoảng thời gian này, nhờ có sự tương trợ của Thôn Nguyệt Thức và lục hoa của Yên La, tu vi Uẩn Thần Thuật của hắn tăng tiến nhanh, đã đến đỉnh phong tầng thứ mười bốn, chỉ còn cách tầng đại viên mãn – tầng thứ mười lăm một bước nhỏ.
Hôm nay, vòng xoáy Pháp lực nơi đan điền đã dần dần trở nên nồng đậm hùng hậu giống như tình huống nơi Khí Phủ, cộng thêm Độ cảm ứng nguyên tố thuộc tính Hỏa nay đã gần đến cấp sáu, hắn đã có thể đi học Thuật pháp thuộc tính Hỏa đẳng cấp cao rồi.
Lưu Tinh Hỏa Vũ này chính là một môn Thuật pháp thuộc tính Hỏa đẳng cấp cap được ghi chép trong Hỏa Nguyên Kinh. Lần này hắn thử thi triển ra, quả nhiên uy năng không tầm thường chút nào.
Thạch Mục nhắm mắt điều tức một lát, sau mở mắt ra, phất tay, mười miếng Phù lục lăng không hiện ra trước người.
Ánh mắt của hắn híp lại, trong đồng tử hiện ra quầng sáng lấp lánh.
Hư không hơi hơi chấn động, mười thanh xiềng xích vô hình từ trong người Thạch Mục vươn ra, mười đầu xích đụng lên trên các tấm Phù lục.
Một khắc sau, những Phù lục này bay múa đầy trời, tựa như bị dẫn dắt bởi bàn tay vô hình nào đó, trông như Thiên nữ tán hoa, khiến người ta hoa hết cả mắt.
(Thiên nữ tán hoa: trong phim Tây Du Ký, hay có cảnh mấy tiên nữ nhà trời từ trời cao bay xuống, tay đeo một giỏ hoa, lấy hoa trong đó ra rắc bốn phía. Đấy chính là Thiên nữ tán hoa)
Ánh mắt Thạch Mục ngưng tụ, giơ một ngón tay ra.
Phù lục vốn đang bay múa đầy trời nhao nhao bay vút về phía ngọn núi nhỏ đã bị san mất một nửa kia, dán lên đó.
Ầm đùng đùng!
Hơn mười cái Phù lục đột nhiên bị kích phát cùng lúc, hào quang đủ màu của các loại Thuật pháp lập tức bao phủ lấy cả ngọn núi, ầm ầm nổ tung.
Vô số bùn đất đá vụn văng ra bốn phía, từng đợt sóng khí cuồn cuộn lan tràn ra.
Ngọn núi vốn cao vài chục trượng, nay thình lình chỉ còn hơn phân nửa, bùn đất quanh đó nám đen, chung quanh còn nổi lên một cỗ vòi rồng.
Quần áo Thạch Mục bị cuồng phong thổi quét tới, tung bay phần phật, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ mừng như điên.
Uẩn Thần Thuật tiến bộ, Thần thức của hắn cũng theo đó mà tăng mạnh. Nay hắn đã tu luyện bộ Thông Thiên Ngự Linh Quyết kia đến tầng thứ năm, có thể phân ra ba mười sợi Khống Hồn Pháp Liên. Thủ pháp dùng Khống Hồn Pháp Liên điều khiển Phù lục công kích là gần đây hắn mới lĩnh ngộ ra được.
Những Phù lục Thạch Mục vừa mới thả ra kia chỉ là sơ giai, nếu hắn đổi toàn bộ thành Phù lục trung giai, sau đó lại kích nổ cùng lúc ba mươi hai cái Phù lục này thì chỉ sợ đến Địa giai cũng không chịu nổi. Nếu lại lẫn thêm vào vài cái Phù lục cao giai, e rằng đến Địa giai Hậu kỳ, một khi không cẩn thận cũng sẽ bị trọng thương.
“Thạch Đầu, ngươi làm ra động tĩnh quá lớn! Mặc dù ngươi đã bày ra kết giới ở chung quanh ngọn núi này nhưng cũng không đảm bảo sẽ không ai chú ý tới. Trời sắp sáng rồi, tranh thủ chuồn thôi.” Ngay vào lúc này, Thải nhi không biết từ đâu bay tới, đáp xuống vai họ Thạch, nhìn quanh quất bốn phía chung quanh, nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, thân hình nhoáng lên, lướt như bay xuống núi, rất nhanh về tới chỗ ở.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
79 chương
199 chương
19 chương
1430 chương